Tiếng kiếm vang lên. Luồng kiếm sáng màu đỏ rọi thẳng lên trời chặn đứng đầu lưỡi đao sắc bén kia.
“Rẹt!”
Hai luồng sức mạnh va chạm, không gian xung quanh tạo ra những vết nứt. Cả cung ma lúc này rung lên kịch liệt.
Cụ Phong Ma Vương với nhiều tướng dưới chướng đều dán sát người vào tường, không dám nhúc nhích như sợ nguồn sức mạnh khủng khiếp kia có thể nhuốm lên mình.
Cô gái xinh đẹp đứng sau Diệp Thiên chỉ cảm thấy đỉnh đầu như có núi Thái Sơn đè xuống nhưng không hề bị thương. Diệp Thiên đã chặn đứng nhát đao của Cụ Phong Ma Vương một cách hoàn mỹ.
“Chủ nhân của Đông Ma Vực có chút tài năng như vậy thôi sao?”
Mái tóc Diệp Thiên tung bay. Cậu lắc đầu. Một giây sau, cánh tay cậu đưa lên, ánh kiếm trên đầu đột nhiên phóng lớn. Đao quang màu đen kia lúc này đã bị chộp lại, sau đó chỉ nghe thấy âm thanh giòn giã vang lên, kiếm quang màu đỏ đã đâm xuyên đao quang màu đen và chặn đứng nó.
“Cái gì?”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám thuộc hạ của Cụ Phong Ma Vương đều thất kinh. Bọn họ cảm thấy không thể tin được. Cụ Phong Ma Vương với biến thứ nhất của Ma Đồng Biến, sức mạnh cuồng bạo kết hợp với uy lực của Diêm Ma Thu Thủy với nhát chém có thể tiêu hủy sinh khí trong phạm vi hàng trăm mét, có thể giết chết cả người thuộc cảnh giới sử thi lãnh chúa mà lại bị một kẻ thuộc cảnh giới tương đương chặn đứng lại sao.
Một con người không chỉ đối đầu trực diện với Ma Động Trảm của Cụ Phong Ma Vương mà còn dùng sức mạnh kinh hồn phá tan đao quang của hắn.
Toàn bộ đám ma vật yêu quái đều nín thở. Con người đột ngột xuất hiện ở Động Ma Vực này lại mạnh tới mức đó sao.
Cô gái xinh đẹp nhìn Diệp Thiên chăm chăm, chỉ cảm thấy Diệp Thiên mang tới cho cô ta niềm vui mừng quá lớn. Vào thời đại mà cô gái này sống, cô ta chưa bao giờ thấy một nhân vật nào kinh khủng, tuyệt đỉnh như Diệp Thiên.
Sau khi phá nát đao quang, Diệp Thiên thu tay lại. Kiếm quang cũng dần biến mất.
Cậu đặt hai tay sau lưng, ánh mắt vô cùng điềm tĩnh và lên tiếng với vẻ thản nhiên: “Ma Đồng Biến của ông nếu đã có biến thứ nhất thì chắc là sẽ có những biến khác nữa. Đừng giữ làm chi, tung ra hết đi!”
“Cố gắng nhân cơ hội hiện tại hay có thể nó là lần cuối cùng sử dụng Ma Đồng Biến đi!”
Cụ Phong Ma Vương nghe thấy vậy thì co đồng tử. Một giây sau hắn có cảm giác mãnh liệt rằng đối diện với Diệp Thiên, hắn giống như một kẻ yếu rơi vào thế hạ phong. Còn Diệp Thiên thì ở tít trên cao không thể đánh thắng.
Trước đây gặp bất kỳ đối thủ nào giống như ba ma vương còn lại, dù hắn không thể thắng nhưng cũng đủ tự tin không bị thất bại. Luôn dư sức đánh trả.
Nhưng giờ đây khi đối diện với Diệp Thiên hắn cảm thấy không có chút chắc chắn nào. Hoàn toàn không thể đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy ghét vô cùng nhưng đúng là phải nhìn vào sự thật rằng hắn cần một trận thắng để xóa sạch đi cảm giác không thực tế này.
Ở đây, hắn mới là kẻ mạnh bất khả chiến bại.
Một giây sau, hắn gầm lên, ngay sau đó là lớp áo giáp trên người đột nhiên xuất hiện vết nứt. Vết nứt nhanh chóng lan ra, cơ thịt trên người hắn bành trướng. Đến cuối cùng, lớp áo giáp chịu không nổi phải vỡ vụn.