Bàn tay người phụ nữ khẽ đẩy sau lưng Diệp Thiên, Diệp Thiên thuận thế bước về phía, bị cô ta “bắt” đi vào trong thành, rất nhanh đã biến mất trong tầm nhìn của mấy yêu thú gác cửa”.
Vừa mới rời khỏi phạm vi giám sát của yêu thú gác thành, người phụ nữ xinh đẹp lập tức buông Diệp Thiên ra, kéo Diệp Thiên vào một góc rất khá vắng vẻ.
“Lúc nãy tôi bảo anh đi, tại sao anh không đi?”
Đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, giọng điệu còn mang theo sự tức giận và khó hiểu.
“Đi?”
Diệp Thiên cười nói: “Vẫn chưa đạt được mục đích tôi đến đây, tôi không thể đi”.
“Tôi đã nói rồi, không gặp Cụ Phong Ma Vương, tôi không thể rời đi”.
Cậu nhìn người phụ nữ, tò mò nói: “Cô đó, thân là ma phi mà tại sao lại muốn giúp tôi”.
Người phụ nữ xinh đẹp nhíu mày, đang định giải thích thì đúng lúc này một giọng nói vừa hùng hồn vừa trầm đục.
“Ái phi, có phải Đông Ma Vực chúng ta lại có khách phải không?”
“Nếu đã có “khách” đến tận đây, tại sao không dẫn về Ma cung, bảo tôi đi gặp thì tôi gặp đi gặp sai?”
Khoảnh khắc giọng nói này vang lên, toàn thân người phụ nữ khẽ run, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, hai bả vai cũng không ngừng run lên.
“Thôi xong!”
Cô ta khẽ lẩm bẩm, giọng điệu tràn ngập sự tụy vọng.
“Là Cụ Phong Ma Vương, hắn phát hiện ra anh rồi”.
“Tiêu rồi!”
Trên mặt người phụ nữ trẻ tuổi viết đầy sợ hãi và tuyệt vọng, hai mắt cũng trở nên trống rỗng đờ đẫn, trong lúc nhất thời sững sờ đứng yên tại chỗ.
Diệp Thiên lại không hề chú ý đến điều này, cậu đang nhìn về phía tiếng nói truyền đến.
Người truyền âm đang ở cách nơi này ít nhất hơn mười dặm, nhưng tiếng nói lại hùng hồn to rõ, khi truyền đạt cũng mang theo phản chấn chân lực mạnh mẽ, rõ ràng thực lực của hắn ta cực kỳ mạnh.
Mà giờ phút này, khoảng cách giữa Diệp Thiên và hắn ta xa như vậy, Diệp Thiên chưa cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, nhưng đối phương lại cảm nhận được Diệp Thiên trước một bước, vậy đã đủ để khiến Diệp Thiên kinh ngạc rồi.
“Người nói chuyện chính là Cụ Phong Ma Vương?”
Một lát sau, Diệp Thiên mới quay đầu nhìn về phía người phụ nữ trẻ tuổi, trong giọng nói cũng không có quá nhiều dao động.
“Đúng vậy!”
Cơ thể người phụ nữ khẽ run rẩy, trong giọng nói mang theo sợ hãi và hận thù không che giấu nổi.
“Hắn ta là chủ nhân của Đông Ma Vực này, cũng chính là một tên ma quỷ thật sự, một tên ma quỷ vô nhân tính!”
“Vậy sao?”