“Con người chân chính?”
Diệp Thiên hơi dao động, chỉ cảm thấy thật khó tin, vẻ mặt hơi ngưng trọng.
Người phụ nữ trên tường này, cô ta không hề có chút đặc điểm nào của yêu thú và ma vật, cả người đều ngập tràn trong hơi thở đặc trưng của con người.
Ở tầng thứ nhất này, cậu chưa từng nghĩ sẽ gặp được con người.
Trước đó gặp được Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên là tình cờ, hơn nữa cậu từ chỗ mấy yêu thú mà cậu gặp biết được thông tin con người ở hang ma phương Tây này tương đương với khác loài và là người đến từ bên ngoài, họ đều sẽ bị các yêu thú ma vật trong đó xem là đối tượng phải giết và hủy diệt, nói cách khác một khi con người xuất hiện ở hang ma phương Tây có nghĩa là chắc chắn sẽ chết.
Nhưng bây giờ một người phụ nữ là con người thật lại có thể sống sờ sờ đứng trong tầm nhìn của cậu, điều khiến cậu ngạc nhiên nhất là đám yêu thú gác thành này lại cực kỳ tôn kính với người phụ nữ này, cúi chào cô ta, rõ ràng là không được bình thường.
“Ma phi?”
Cậu khẽ lẩm bẩm, nhớ đến xưng hô đám yêu thú gọi cô ta.
Gọi là ma phi lẽ nào là chủ Đông Ma Vực này - phi tử của Cụ Phong Ma Vương?
Điều này khiến Diệp Thiên càng cảm thấy khó hiểu thật sự, một con người sao lại tự nguyện trở thành phi tử của một giống loài khác được sinh ra bởi ma khí?
Khi Diệp Thiên ngước mắt lên nhìn người phụ nữ, người phụ nữ cũng nhìn thoáng qua cậu, nhìn thẳng vào Diệp Thiên, chỉ là Diệp Thiên có thể thấy được rất nhiều cảm xúc khó hiểu trong ánh mắt này.
Ngạc nhiên, thê lương, bất lực, lúc này vô số cảm xúc xuất hiện trong ánh mắt của người phụ nữ. Cô ta nhìn Diệp Thiên chằm chằm một lúc mới thu lại cảm xúc phức tạp trong mắt, nhìn về phía đám yêu thú gác thành.
“Chuyện gì đây?”
Giọng cô ta lạnh như băng, còn mang theo cảm giác áp bức của người ở địa vị cao, khiến cô ta càng trở nên tôn quý, khí thế cực mạnh như thể nữ vương nghiêm nghị không thể xúc phạm.
Duy chỉ có Diệp Thiên nhìn ra sự không cam lòng và đau thương tức giận ẩn sâu bên trong từ thái độ của cô ta.
Mấy con yêu thú gác thành nghe người phụ nữ hỏi thế thì không dám chậm chạp, con yêu thú dẫn đầu vội vàng đáp: “Thưa Ma phi, nhân loại này không có lệnh bài do Ma Vương tự tay phát, còn lớn lối muốn Ma Vương đến gặp cậu ta, đúng là gan to bằng trời, còn định xông vào Đông Ma Vực nữa”.
“Tôi làm theo chỉ thị của Ma Vương đã đưa ra, định giết cậu ta”.
Người phụ nữ trẻ cũng đã liệu trước được chuyện này dĩ nhiên biết là tình huống thế nào, nghe yêu thú dẫn đầu đó đáp, cô ta yên lặng vài giây, sau đó gật đầu.
“Tôi đã hiểu rồi”.
Cô ta ngước mắt lên lại nhìn Diệp Thiên, cũng là thái độ cực kỳ lạnh lùng và thờ ơ.
“Nơi này là Đông Ma Vực, không phải là nơi một con người như cậu có thể bước vào, nếu muốn sống thì mau chóng cút đi, cút càng xa càng tốt”.