Cô ta nhìn bóng lưng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong lòng tràn đầy hi vọng, đúng lúc cô ta định chạy về phía chiếc ghế đá để nhìn rõ khuôn mặt của người con trai, thì chiếc giày cao gót đột nhiên bị gãy gót, cô ta kêu lên một tiếng, ngã nhào về phía trước.
Cô ta không hề bị ngã xuống nền cỏ, một cánh tay vô cùng rắn chắc đỡ lấy cô ta, bên tai vọng đến giọng nói vô cùng quen thuộc và lạnh lùng.
“Đi giày cao gót còn chạy nhanh như vậy, xem ra cô đang có việc gì gấp à?”.
Nghe thấy giọng nói này, Tiếu Văn Nguyệt gần như không kìm được nỗi mong chờ trong lòng, khóe mắt hơi ươn ướt.
Cô ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Diệp Thiên đang ngay trước mặt cô ta, đôi mắt sáng như sao đang nhìn chằm chằm vào cô ta.
“Diệp Thiên, là anh thật sao?”.
Tiếu Văn Nguyệt đứng vững người lại, đôi mắt hơi chớp, cố gắng không để nước mắt rơi ra.
Cô ta không biết bản thân bị làm sao, khi gặp lại Diệp Thiên, cô ta chỉ muốn khóc, muốn khóc một cách kỳ lạ.
“Đương nhiên là tôi, có vấn đề gì không?”.
Diệp Thiên cầm hộp sữa trong tay lên uống thêm một ngụm biểu cảm vẫn lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!