Hắn không thích có người chen ngang khi mình đang nói, nếu người này là trưởng bối trong giới thượng lưu Tây Âu gì đó, hoặc là nhân vật lớn đức cao vọng trọng thì cũng được, nhưng người cắt ngang hắn lại là một thanh niên không có danh tiếng gì, hơn nữa khi nói chuyện dường như rất xem thường, đối với gia tộc Nicholas lại chẳng hề quan tâm, trong lòng hắn đã bắt đầu nhen nhóm lửa giận.
“Tôi là ai, anh không cần biết!”
Diệp Thiên tựa vào ghế, khẽ nâng mắt: “Tôi ở nơi này chính là để nói cho anh một tiếng!”
“Muốn cưới Giai Lệ, anh không xứng!”
Ngón tay cậu khẽ nhấc lên, chỉ vào đám người Cố Hoài Cổ: “Hôm nay không phải là tiệc hỉ nhà họ Cố, mà là ngày giỗ của nhà họ Cố!”
“Tặng quà xong thì mau cút đi, đừng khiến tâm tình tôi không tốt, rồi lại giải quyết cả gia tộc Nicholas của anh!”
Bởi vì lời nói của Diệp Thiên mà toàn bộ phòng khách chìm vào im lặng, một lát sau, mọi người lập tức xôn xao.
“Thằng nhóc này điên rồi hả?”
Vô số người nhìn về phía Diệp Thiên, ánh mắt khác nhau, tiếng bàn tán xôn xao không ngớt.
Không ít người đều cảm thấy đầu óc của thanh niên tóc bạc này có vấn đề rồi.
Đùa à, đây là trường hợp gì, đây chính là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của Cố Hoài Cổ - ông cụ nhà họ Cố ở Tây Âu, những người ở đây, có ai không phải quyền quý thượng lưu Tây Âu, rất nhiều ông trùm giàu có bá chủ một phương đều tề tụ ở nơi này.
Mà Diệp Thiên lại nói hôm nay không phải ngày vui của nhà họ Cố mà là ngày giỗ của nhà họ Cố ngay trước mặt nhiều người như vậy, không dừng ở đó, còn ăn nói ngông cuồng với Joe Nicholas, quát hắn mau cút đi, nếu không sẽ giải quyết luôn cả gia tộc Nicholas, hành động này đã không thể dùng hống hách ngang ngược để hình dung, mà phải nói là phát rồ phát dại.
Nhà họ Cố hùng bá Tây Âu, khống chế một nửa nền kinh tế Luân Thành, thương mại trải khắp trong và ngoài nước, mà gia tộc Nicholas còn thần bí hùng mạnh hơn, có gốc gác mà gia tộc khác không có, ngay cả nhà họ Cố cũng phải yếu hơn mấy bậc, toàn bộ Tây Âu bây giờ đều phải nhìn sắc mặt gia tộc Nicholas mà sống.
Nhưng một câu nói của Diệp Thiên lại đắc tội với cả hai gia tộc lớn, loại khí phách và can đảm này khiến người ta khó có thể hiểu được.
Mà trong rất nhiều ánh mắt khác thường, lại có một số người khẽ đổi sắc mặt, sau đó ánh mắt xoay chuyển, dường như vừa hiểu ra điều gì, ánh mắt nhìn Diệp Thiên bỗng nhiên lộ vẻ trịnh trọng và kính sợ.
Số người này dời mắt từ trên người Diệp Thiên sang Cố Hoài Cổ và Joe Nicholas, trong mắt đều mang ý cười trên nỗi đau của người khác, nhưng giờ phút này, toàn bộ sự chú ý của đám người Cố Hoài Cổ và Joe Nicholas đều tập trung lên người Diệp Thiên, không hề phát hiện ra chi tiết nhỏ này.
“Nhóc con họ Diệp kia, cậu đang nói xằng nói bậy gì vậy?”
Cố Bân được coi là người chủ trì tiệc mừng thọ lần này của Cố Hoài Cổ, sao có thể cho phép Diệp Thiên ăn nói bậy bạ trong tiệc mừng thọ?