Ông ta vốn cho rằng, Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một người bình thường, nhưng bây giờ xem ra, Diệp Thiên biết rõ vương cấp, rõ ràng là biết rõ những thứ như võ giả cùng với tu tiên giả trên thế giới này.
Mà giọng điệu của Diệp Thiên tựa như chưa từng để tâm đến vương cấp, ngông cuồng đến nhường nào chứ?
Ông ta nhìn Diệp Thiên chằm chằm, chỉ cảm thấy thanh niên trước mặt khiến ông ta ngay cả mặt mũi cũng chưa nhìn thấy này, trên người đột nhiên lại lấp kín một vẻ thần bí, rõ ràng vô cùng kỳ dị lại nguy hiểm.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Ông ta thầm giọng lên tiếng, hai mắt khẽ nheo lại, chân nguyên khắp người sôi sục, cảnh giác tăng đến mười hai phần.
“Tôi là ai, ông không xứng để hỏi đâu!”
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lẽ, nâng một tay về phía ông ta.
“Nhớ rõ, kiếp sau trước khi ra tay với người khác, tốt nhất phải biết rõ thực lực đối phương, nếu không cuối cùng người chết, vẫn là ông thôi!”
Nhìn thấy động tác của Diệp Thiên, người trung niên áo đen vốn định bay ra sau, nhưng ông ta lại hoảng sợ phát hiện, không gian xung quanh ông ta đã hoàn toàn bị phong ấn, hơn nữa còn bị đè ép vào bên trong, vậy cả người ông ta bên trong.
“Sao có thể?”
Lúc này, ông ta chỉ cảm thấy hoảng sợ tột độ, hai mắt chấn động.
Cho dù ông ta có vùng vẫy thế nào, chân nguyên điên cuồng, không gian siết chặt, không gặp trở ngại gì, cảm giác cái chết như đang ập tới.
Ông ta quay đầu nhìn Diệp Thiên, lúc này, ông ta bỗng chốc tỉnh ngộ, đột nhiên phản ứng lại.
“Diệp Thiên, Diệp…”
“Cậu là Diệp Lăng Thiên?”
Có thể một tay phong tỏa không gian, còn trẻ như vậy, hơn nữa hành động lại quả quyết tàn nhẫn, động một tí đã ra tay giết người, ngoài người đứng đầu thế giới vô địch kia thì còn có ai chứ?
Nhưng ông ta không hiểu, Diệp Thiên vốn là tóc đen, hơn nữa ông ta từng tận mắt nhìn thấy Diệp Thiên ở Ba Thành, khi ấy cậu khiêu chiến mười hai thẩm phán vương của viện trọng tài trên đỉnh tháp Eiffel, cũng biết dáng vẻ thật sự của Diệp Thiên, nhưng người trước mặt lại khác hoàn toàn với dáng vẻ Diệp Thiên, thậm chí cả màu sắc con ngươi cũng không giống.
“Xem ra ông cũng không ngốc!”
Ánh mắt Diệp Thiên vẫn lạnh nhạt như cũ, sau đó năm ngón tay chợt co lại, nhẹ nhàng nắm lấy.