Cậu nói xong, lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Ngô Quảng Phú.
“Làm giúp tôi một chuyện!”
“Ba ngày sau, tại tiệc thọ nhà họ Cố ở Tây Âu, tôi muốn tất cả nhân vật quyền quý nổi danh nhất của Tây Âu này đều tập trung ở nhà họ Cố!”
Ngô Quảng Phủ lập tức đồng ý, Diệp Thiên cúp điện thoại, ánh mắt rét lạnh.
Cậu muốn nhà họ Cố cảm nhận được sự tuyệt vọng rơi xuống địa ngục từ thiên đường, sau đó sẽ nghiền nát một lần! Nhà họ Cố ở Tây Âu này, cậu chắc chắn tiêu diệt!
Ba ngày nay, Diệp Thiên không hề rời đi cùng Cố Giai Lệ, mà lại ở lại Lâu đài nhà họ Cố, Cố Bân sắp xếp cho cậu và Cố Giai Lệ một phòng.
Diệp Thiên ở nhà họ Cố ăn uống thoải mái, đối với mấy lời trước đó của đám người Cố Bân, tựa như hoàn toàn chưa từng để tâm, càng khiến mấy người Cố Tử Kỳ nhà họ Cố đều có ý kiến với cậu, chỉ chỏ sau lưng cậu.
Nhưng cậu lại không quan tâm, cậu đợi chờ đại thọ ba ngày sau của Cố Hoài Cổ, ngày hôm đó, cậu sẽ đè chết nhà họ Cố trên sàn! Mà hai ngày nay, cậu cũng bắt đầu điều tra chuyện hang ma phương Tây, mà theo như cậu biết, người từng đi qua hang ma phương Tây, lúc này đang ở trong một pháo đài tăm tối cách Luân Thành chưa đến trăm cây số.
Đối với người này, cậu chỉ cần vừa suy nghĩ thì đã có thể điều động người này đến, nhà họ Cố bên này tuy đã tiêu tốn đến mấy ngày, nhưng thật ra cũng không làm chậm trễ chuyện cứu Hoa Lộng Ảnh về.
Mà vào ngày thứ hai này, cũng là trước đại thọ Cố Hoài Cổ một ngày, quả không sai, ông lão bảy mươi này lại còn hẹn gặp cậu, hơn nữa còn đích thân đến cửa.
Trong phòng làm việc, một ông lão đeo kính gọng vàng, đang ngồi trước bàn sách, ánh mắt thâm thúy, vừa nhìn đã biết là nhân vật thông tuệ ở địa vị cao đã lâu.
Ông ta lật xem sách tâm lý học của Maslow trước mặt “Cảnh giới đời người có thể đạt được”, ánh mắt càng lúc càng sáng.
“Thật không ngờ, tính tình con gái Tiểu Bân lại bướng bỉnh như vậy!”
Ông lão chính là Cố Hoài Cổ, ông cụ nhà họ Cố, người chịu trách nhiệm quyết định cuối cùng mọi chuyện lớn nhà trong nhà họ Cố.
Hai ngày nay, có thể nói là ông ta dùng hết tất cả vốn liếng, vẫn luôn đánh vào tình cảm, nhưng không hiểu sao Cố Giai Lệ lại như nước đổ lá môn, từ đầu đến cuối cũng chưa từng gọi ông ta là ông nội.
Ông ta vốn cho rằng cô gái trẻ như Cố Giai Lệ, chỉ cần “dùng tình động tâm, dùng lý động não” là có thể nhanh chóng xóa bỏ sự xa cách, nhưng kết quả lại khiến ông ta rất bất ngờ.
Mà đối diện với ông ta, Diệp Thiên lại bắt chéo chân, hai tay gối đầu dựa vào ghế, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Có chuyện thì nói, đối với người nhà họ Cố ông, tôi chẳng muốn qua lại gì cả đâu!”