Có thể nói cuộc sống bi thảm của Tiêu Hà có tám mươi phần trăm nguyên nhân là do bố ruột của Cố Giai Lệ. Từ nhỏ tới lớn, Cố Giai Lệ chưa bao giờ gặp qua người này, ông ta không hề có tác dụng gì với cuộc sống, việc học, thậm chí là con đường ngôi sao sau này của Cố Giai Lệ, hoàn toàn là một kẻ khốn nạn không có trách nhiệm.
Người đã hai mươi năm chưa từng xuất hiện, bây giờ lại tìm tới, điều này khiến Diệp Thiên cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Em chắc đó là bố em chứ?”.
Diệp Thiên im lặng một lúc mới lên tiếng hỏi.
“Em có thể khẳng định. Trước khi mẹ em mất, mẹ từng đưa cho em một bức ảnh, người đàn ông đến tìm em giống y hệt bức ảnh đó, có lẽ là ông ấy không sai đâu!”.
“Ba hôm trước, không biết ông ấy lấy đâu ra số liên lạc của em, hẹn em gặp mặt, kể rất nhiều chuyện về ông ấy và mẹ em”.
“Lúc ra về, ông ấy còn để lại số liên lạc cho em, muốn em về nhà nhận lại tổ tiên”.
Nghe Cố Giai Lệ nói, trong mắt Diệp Thiên bỗng lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Nhận lại tổ tiên?”.
Cậu khịt mũi khinh thường. Hai mươi năm không hề xuất hiện, không thể hiện bất cứ sự chăm sóc quan tâm nào với hai mẹ con Tiêu Hà, không hề cho Cố Giai Lệ cảm nhận được chút tình thương từ người cha. Bây giờ vừa xuất hiện đã muốn Cố Giai Lệ nhận lại tổ tiên, đúng là nực cười.
Diệp Thiên quả thật không có chút thiện cảm nào với người bố ruột của Cố Giai Lệ.
Nghe giọng điệu của Diệp Thiên, đương nhiên Cố Giai Lệ biết suy nghĩ của cậu. Cô im lặng trong chốc lát, sau đó mới nói: “Anh Diệp Thiên, nói thật em hận ông ấy, em hoàn toàn không coi ông ấy là bố mình”.
“Nhưng mà...”, giọng nói của Cố Giai Lệ nghẹn ngào, thút thít nói: “Trước khi mẹ ra đi đã dặn em đừng hận ông ấy, còn nói sau này em có cơ hội gặp được ông ấy thì nhất định phải đoàn tụ với ông ấy”.
“Mẹ nói mẹ chưa bao giờ hối hận khi yêu “người đó”!”.
“Anh Diệp Thiên, bây giờ em rất rối, anh nói xem rốt cuộc em nên làm gì?”.
Diệp Thiên nghe xong mới hiểu ra, vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh, Tiêu Hà cũng không hề oán hận người đàn ông đó, có thể nói là yêu người đàn ông đó đến tận xương cốt.
Diệp Thiên nhớ lại dáng vẻ giọng nói của Tiêu Hà, cùng với sự yêu thương vô hạn, gương mặt cực kì giống Thi Tú Vân đó, đôi mắt đỏ máu của cậu lại lóe sáng.
Cậu suy nghĩ một lúc mới nói: “Ông ấy đã quay về tìm em, hơn nữa cô Tiêu cũng đã dặn dò em như vậy thì em hãy liên lạc với ông ấy lần nữa đi”.
“Ông ấy bảo em đi đâu tìm ông ấy?”.
Dường như Cố Giai Lệ không ngờ tới Diệp Thiên sẽ trả lời như vậy, cô dừng lại một lúc mới chậm rãi thốt ra từng chữ.
“Lâu đài nhà họ Cố, ở Luân Thành, Anh Đình”.
“Luân Thành, Anh Đình?”.
Diệp Thiên nghe vậy, trong mắt ánh lên tia sáng kì dị.
“Người dẫn đường” mà cậu muốn tìm hình như cũng ở Luân Thành, Anh Đình!