Cô gái biết rất rõ vị trí của Hoa Lộng Ảnh trong lòng Diệp Thiên. Dù cô gái là công chúa của Tam Nhất Môn- một trong sáu tông Huyền Môn thì cũng không hề có ý định muốn tranh giành với Hoa Lộng Ảnh, bỏi vì cô biết Hoa Lộng Ảnh là lửa chọn duy nhất của Diệp Thiên, không một ai có thể vượt qua và thay thế.
Còn giờ đây, người mà Diệp Thiên yêu thương nhất đã mất đi linh hồn, chỉ còn lại cái xác trống rỗng, cú sốc và đau thương này có thể thấy nếu như có thể thì cô gái thật sự muốn có thể chia sẻ với Diệp Thiên.
Một lúc lâu sau, Hoa Vô Đạo mới bừng tỉnh. Hoa Vô Đạo nhìn Hoa Lộng Ảnh nằm yên dưới đất, đôi mắt tràn đầy vẻ bi thương. Mất liên lạc với Hoa Lộng Ảnh, Diệp Thiên trở về là có thể cứu được con bé nhưng tình hiện tại thì thật sự đến Hoa Vô Đạo cũng không ngờ tới.
“Có lẽ đây là số mệnh rồi!”
Hoa Vô Đạo khẽ lầm bầm sau đó giấu đi vẻ bi thương và chỉ vỗ vai Diệp Thiên.
“Tiểu Thiên, ai có số mạng của người đó. Mệnh của Tiểu Ảnh có những kiếp nạn này thì sẽ không thể thoát được!”,
“Cháu không cần cảm thấy có lỗi, chuyện này căn bản không thể trách cháu được!”
“Chuyện tới nước này, dù có đau đớn cũng chẳng tác dụng gì, hi vọng cháu có thể điều chỉnh lại bản thân. Thế giới này còn rất nhiều việc đang đợi cháu, nếu như Tiểu Ảnh còn thì chắc chắn con bé cũng sẽ không hi vọng cháu như thế này đâu!”
Cái chết của con gái khiến Hoa Vô Đạo tuyệt vọng vô cùng nhưng dù sao ông ấy vẫn cố gắng giữ lấy lí trí vì ông ấy biết Diệp Thiên cũng đã cố hết sức rồi.
“Mỗi người có một số mạng, do ông trời đã định sẵn sao?”
Diệp Thiên nghe thấy vậy thì dường như nghĩ ra điều gì rồi chợt chau mày và chìm vào im lặng.
Một lúc sau, cuối cùng cậu ấy cũng tỉnh lại và đưa tay ra siết chặt.
“Ông trời đã định chỉ là những lời sáo rỗng mà thôi. Mạng của chúng ta do chúng ta quyết định!”
“Mạng của Tiểu Ảnh cũng sẽ không do ông trời quyết định!”
Nói xong cậu quay qua nhìn Hoa Lộng Ảnh sau đó chắp ngón tay lại và rạch một đường lên cánh tay của Diệp Thiên cắt rách lớp áo của cô để lộ ra cánh tay trắng ngọc ngà.
Trên cánh tay đó là một hình vẽ mơ hồ mà khi xưa Thông Thiên Kính đã để lại một dấu vết trên cơ thể cô.
“Thông Thiên Kính, khởi động!”
Diệp Thiên liếc mắt, ánh mắt lấp láy, hình vẽ kính tròn trên cánh tay của Hoa Lộng Ảnh bỗng phát ra ánh sáng màu vàng.
Sau đó ánh sáng lao lên trời, một bóng hình già nua mặc áo trắng hiện ra lơ lửng giữa không gian.
Vài người nhận ra đây chính là kính linh của Thông Thiên Kính đã từng xuất hiện ở vung biển phía Nam của Hoa Hạ.
Kính linh hiện thân, nhìn về phía Diệp Thiên đầu tiên.
“Diệp Thiên đã lâu không gặp!”