“Hôm nay tôi sẽ phá tan thần thoại bất bại của cậu, cậu và Đế Vương Điện sẽ phải bị tiêu diệt!”
Con rồng trắng khẽ mở miệng, nói tiếng người với giọng điệu vô cùng bá đạo và tràn đầy sát khí.
Diệp Thiên ở cách đó hàng chục thước, đối diện với một nhân vật khủng khiếp như vậy mà cậu cứ như nhìn con sâu cái kiến, chỉ nhấc chân bước tới.
Trước màn hình tivi, rất nhiều người bạn của Diệp Thiên đều không khỏi siết chặt nắm đấm.
Diệp Thiên liệu có thể thắng nổi không?
Con rồng khủng khiếp ở trước mặt mà Diệp Thiên vẫn vô cùng thản nhiên. Cậu vỗ ngực, khẽ nhếch miệng cười
“Đây là cơ thể thật của ông đấy à?”
“Trông to xác đấy, chỉ đáng tiếc… vẫn không đỡ nổi một đấm!”
Câu cuối cùng vừa vang lên thì cậu đạp mạnh chân xuống.
“Rầm!”
Cậu lập tức lao đi với tốc độ nhanh hơn âm thanh, trong chớp mắt đã tới trước mặt con rồng trắng khổng lồ và đấm mạnh xuống.
“Rầm!”
Âm thanh nặng nề vang lên, con rồng trắng khổng lồ vẫn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy vùng bụng bị đau kịch liệt, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Vùng bụng với những cái vảy rồng của nó nứt ra, máu bắt đầu xối tung tóe.
Cảnh tượng đó khiến cho Long Đoạn Tung phải trợn tròn mắt với vẻ kinh hãi.
Bản thể của Bạch Phá Thiên vốn là một con giao long, do tu luyện năm trăm năm và ngủ sâu thêm một trăm năm nên giao long hóa rồng, trở thành bộ dạng của hiện tại
Khi ông ta thi triển bản thể của mình thì là lúc thần rồng xuất hiện. Lúc này Bạch Phá Thiên, chỉ dựa vào sức mạnh thể xác thôi cũng có thể đập vỡ cả chiến hạm, chỉ duy có vũ khí nguyên tử là đủ để phá hủy ông ta mà thôi.
Vậy mà Diệp Thiên chỉ dùng một nắm đấm lại có thể khiến cho ông ta bị nát cả thịt. Thật không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Thiên chẳng buồn quan tâm Long Đoạn Tung, cú đấm của cậu khiến con rồng bay bật ra, rồi cậu lại bước tới, chộp lấy đuôi nó, quăng mạnh. Cậu giống như một người thường dời cả ngọn núi, quét lê cái cơ thể của con rồng kia rồi đập mạnh xuống biển. Thế thì còn gì là rồng với thần nữa?