“Em này, xin hỏi có phải Diệp Thiên học ở lớp này không?”.
Người phụ nữ đó khoảng chừng 24, 25 tuổi, tướng mạo thanh thoát, tóc ngắn, mặc một bộ đồ da trông rất già dặn, trong sự hoang dại lại có đôi nét quyến rũ, rất nhiều nam sinh xung quanh nhìn không rời mắt.
Tiếu Văn Nguyệt nghe thế, gật đầu, chân mày hơi cau lại, nhìn những món đồ trên người cô gái này, cái nào cũng là thương hiệu thời trang thịnh hành nhất hiện nay, hơn nữa phối đồ đẹp, trông rất quý phái, vừa nhìn là biết con nhà quyền quý, cô ta lấy làm lạ, sao Diệp Thiên lại quen biết một người phụ nữ như vậy chứ?
Người phụ nữ tóc ngắn khẽ cười với Tiếu Văn Nguyệt, khách sáo nói: “Em gái, có thể phiền em gọi cậu ấy ra đây giúp tôi được không?”.
Tiếu Văn Nguyệt liền lắc đầu.
“Anh ta không có trong lớp, đã gần một tháng này anh ta không đến trường rồi!”.
Lời nói của cô ta có đôi phần tiếc nuối và hụt hẫng, người phụ nữ tóc ngắn nghe thế, ngây ra một lúc, sau đó xua tay nói: “Vậy sao? Tôi hiểu rồi, có thể là tôi tìm sai địa điểm!”.
“Em gái, cảm ơn em đã giúp, tôi đi trước đây!”.
Người phụ nữ tóc ngắn cất bước rời khỏi, bước đi vô cùng dứt khoát.
Tiếu Văn Nguyệt chăm chú nhìn bóng lưng của cô ta, chân mày nhăn chặt hơn, cô ta cảm thấy hơi kỳ lạ, Diệp Thiên là trẻ mồ côi không cha không mẹ, ngày trước còn sống cùng mẹ con Cố Giai Lệ, đến Lư Thành cũng coi như lạ nước lạ cái. Với tính cách của Diệp Thiên, thì ngoại trừ mấy người bọn họ, đúng ra không thể quen bạn bè nào khác, nhưng người phụ nữ này lại chỉ đích danh nói tìm Diệp Thiên.
Nghi hoặc trong lòng cô ta dâng lên, dường như Diệp Thiên vẫn còn một số chuyện mà người khác không biết.
Ở thung lũng hoa, sân nhà Diệp Thiên vẫn “náo nhiệt” như mọi khi, ngày nào cũng có không ít các cô gái dân tộc Di đến vây xem cậu, đặc biệt là Cát Khắc Tú Uyển, còn tích cực hơn lúc trước, coi nơi đây như là nhà của mình.
Từ sau khi biết năng lực siêu phàm của Diệp Thiên, cô ta rất tha thiết, chỉ mong ngày ngày được kè kè bên cạnh Diệp Thiên, khiến cậu sau này không thể thoát khỏi cô ta.
Ở giữa sân, một chiếc đĩa kim loại được Diệp Thiên chôn xuống dưới đất, Diệp Thiên đứng chắp tay, cảm giác linh khí xung quanh hoàn toàn ổn định, khóe miệng Diệp Thiên lộ ra một nụ cười.
“Vấn đề linh khí không ổn định cũng coi như đã giải quyết xong!”.
Cậu cũng không ngờ là mình lại may mắn đến thế, sau khi giết chết một âm hồn bất ngờ tìm đến cửa, thì lại tình cờ lấy được “đĩa Phục Linh” mà cậu muốn có nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!