Diệp Thiên đi cũng gần một tháng rồi, trong thời gian này, Tiếu Văn Nguyệt như biến thành một con người khác, cả ngày thẫn thờ, chốc chốc lại ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lí Tinh Tinh không hiểu, rốt cuộc là ngyên nhân gì đã khiến Tiếu Văn Nguyệt trở nên như thế, thậm chí Sở Thần Quang hẹn cô ta mấy lần, cô ta cũng tìm mọi lý do để từ chối, cứ như nhất thời tuyệt giao với thế giới bên ngoài vậy.
Hôm nay Tiếu Văn Nguyệt vẫn như mấy ngày trước, ngồi ngây người nhìn ra cửa sổ, giáo viên đang giảng bài trên bục, cô ta hoàn toàn không hề chú ý.
Lí Tinh Tinh ngồi bên cạnh thấy thế, thực sự không thể nhìn được nữa, thì thầm nói: “Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc dạo này cậu làm sao thế?”.
“Mình cảm giác từ sau hôm mà Diệp Thiên rời đi, cậu cứ như người mất hồn vậy?”.
Cô ta thực sự không hiểu, một hot girl hăng hái, có phong thái cao ngạo bây giờ dường như biến thành một cô gái bình thường đa sầu đa cảm.
“Anh ta đi rồi à?”.
Tiểu Văn Nguyệt như tỉnh lại trong cơn mơ, cô ta dừng một lúc rồi lí nhí nói: “Tinh Tinh, anh ta sẽ về, đúng chứ?”.
Lí Tinh Tinh buông thõng tay, lắc đầu dứt khoát: “Tên đó làm việc cứ kỳ quái sao ấy, toàn làm theo ý mình, độc đoán, ai mà biết được anh ta đi làm cái gì rồi, đã nửa tháng rồi không nhìn thấy bóng dáng đâu!”.
“Giai Lệ bây giờ đã đến Công ty giải trí Thiên Phú báo danh, bắt đầu con đường nghệ thuật, còn cậu, cả ngày cứ mơ mơ hồ hồ, như người thần kinh, mình chỉ có hai người bạn thân thôi, đều bị Diệp Thiên đó làm cho thay đổi, tớ thật không hiểu, tên Diệp Thiên đó có gì tốt chứ?”.
“Ngoài việc có thể đánh đấm, thì kiêu căng ngạo mạn, không sợ ai, cảm giác như không coi ai ra gì, đến cả anh Thần Quang cũng đánh, người như thế cũng đáng để cậu quan tâm à?”.
Nói một tràng xong, Lí Tinh Tinh đột nhiên ngưng lại, ánh mắt khó tin nhìn sang Tiếu Văn Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt, không phải cậu thích Diệp Thiên rồi đấy chứ?”.
Tiếu Văn Nguyệt nghe câu hỏi đó, vẻ mặt có chút hoảng loạn, vội vàng lắc đầu.
“Cậu nghĩ cái gì thế, chỉ là anh ta cứu mình hai lần, mà mình vẫn chưa tìm được cơ hội cảm ơn anh ta hẳn hoi, trong lòng cảm thấy áy náy, cái gì mà thích với không thích, sao mình có thể thích anh ta chứ?”.
Lúc cô ta nói những lời này, biểu cảm kiên định, nhưng không biết vì sao, trong lòng lại như mất hết sức lực.
Lí Tinh Tinh vỗ vai Tiếu Văn Nguyệt, bỏ tay xuống rồi nói: “Phải đấy, một người như Diệp Thiên, tự cho rằng biết chút võ thuật thì có thể tự tung tự tác, dường như ai anh ta cũng coi thường, ai anh ta cũng không sợ, ai mà lại thích một tên điên tự tin mù quáng vậy chứ?”.
Tiếu Văn Nguyệt gật đầu, Lí Tinh Tinh mới lại nhìn lên bảng, tiếp tục nghe giáo viên giảng bài, còn Tiếu Văn Nguyệt thì âm thầm tự hỏi.
“Mình… thích Diệp Thiên?”.