Diệp Sơn và Diệp Vân Long cũng bừng tỉnh từ trong sự kinh ngạc. Diệp Sơn nhìn về phía Thi Tú Vân, hỏi: “Tiểu Vân, con nói Tiểu Thiên cũng về rồi, thế bây giờ nó ở đâu?”.
Thi Tú Vân chỉ tay về phía lầu gác ở sân sau nhà họ Diệp, ba người chăm chú nhìn lại, nơi đó chính là nơi Mộ Dung Vô Địch trấn giữ nhà họ Diệp.
Trên nóc lầu gác nhà họ Diệp, Mộ Dung Vô Địch ngồi khoanh chân dưới đất, tinh thần đắm chìm vào hoàn cảnh xung quanh. Mỗi một tế bào đều như hóa thành cá voi cắn nuốt, tham lam hút lấy linh lực đất trời, tăng cường khí tức cho bản thân.
Hai tháng trôi qua, tu vi của Mộ Dung Vô Địch rõ ràng đã có tiến bộ không nhỏ, đã củng cố xong tu vi hoàng cấp của mình.
“Hai tháng không gặp, xem ra ông đã hoàn toàn nắm giữ được sức mạnh hoàng cấp”.
Ngay khi Mộ Dung Vô Địch đang chuẩn bị vận chuyển chu thiên, một giọng nói vang lên trong lầu gác, cực kì đột ngột làm ông ấy giật mình.
Mặc dù ông ấy không phải võ giả chuyên tu sức mạnh tinh thần, nhưng tu vi đã đạt đến hoàng cấp, sức mạnh tinh thần cũng tự động thăng hoa, cả nhà họ Diệp đều nằm trong sự kiểm soát của sức mạnh tinh thần của ông ấy. Nhưng lúc này đây, có một người đã vào trong lầu gác mà ông ấy không hề cảm ứng được, trong lòng ông ấy kinh hãi không thôi.
Ông ấy mở mắt ra, giây lát sau, trên gương mặt ông ấy hiện lên vẻ vui mừng.
“Ân nhân, cậu về rồi sao?”.
Diệp Thiên gật đầu, ngay sau đó kéo một chiếc ghế ngồi xuống, cười nói: “Xem ra ông đã giữ lời hứa, tôi không nhìn lầm người!”.
Mộ Dung Vô Địch hoảng hốt, chắp tay khom lưng với Diệp Thiên: “Lệnh của ân nhân, Mộ Dung Vô Địch thề chết không quên, tôi có thể đạt đến cảnh giới ngày hôm này đều là nhờ cậu ban cho!”.
Ông ấy xuất thân quân đội, đương nhiên rất coi trọng lời hứa. Cho dù Diệp Tinh nói với ông ấy ngọc bài linh hồn của Diệp Thiên đã vỡ, ông ấy cũng chưa từng rời khỏi nhà họ Diệp nửa bước.
“Ngồi đi!”.
Diệp Thiên đẩy một chiếc ghế tới, ra hiệu cho Mộ Dung Vô Địch ngồi xuống, sau đó hỏi: “Nhà họ Long hứa với tôi sẽ bảo vệ nhà họ Diệp, làm hậu thuẫn cho nhà họ Diệp, bây giờ lại không thấy bóng dáng, bọn họ đi đâu rồi?”.
Mộ Dung Vô Địch nhíu mày, hạ giọng nói: “Ân nhân, sau khi cậu vào tiểu thế giới không lâu, ngọc bài linh hồn của cậu vỡ nát, gia chủ nhà họ Long biết chuyện thì dẫn theo tất cả người của nhà họ Long rời khỏi nhà họ Diệp”.
“Thế à?”.
Diệp Thiên nghe được, ánh mắt dừng lại, sâu trong đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng.
“Trên đời này, ngoại trừ người nhà và bạn bè tôi ra, không ai được phép lấy Diệp Thiên tôi ra làm trò đùa!”.
“Nhà họ Long đồng ý sẽ hợp tác với tôi, nhưng nửa đường lại nuốt lời không tuân theo ước hẹn, món nợ này tôi sẽ tính với bọn họ!”.
Tuy vậy, Diệp Thiên cũng cảm thấy kỳ quái. Với tai mắt trải khắp tiểu thế giới của nhà họ Long, đáng ra phải biết hành tung của cậu ở tiểu thế giới. Thế nhưng nhà họ Long lại không có động tĩnh gì, thậm chí còn rút khỏi nhà họ Diệp, chuyện này có chút bất hợp lý.
Nghe giọng điệu của Diệp Thiên, Mộ Dung Vô Địch biết Diệp Thiên đã nổi giận, nhưng ông ấy không trả lời cậu ngay mà lại nhíu mày nói.
“Ân nhân, chuyện này tôi nghĩ cậu phải tính kế lâu dài”.
“Ồ?”.
Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn lại, vẻ mặt bình thản hỏi: “Ý ông là sao?”.
Mộ Dung Vô Địch trầm ngâm trong chốc lát rồi mới trả lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!