Nếu Yến Khinh Vũ thật sự tìm Hoa Lộng Ảnh để trực tiếp nói chuyện, hai người này ai lại không kiêu ngạo chứ, e rằng đến lúc đó cũng khó tránh khỏi “cảnh tượng đặc sắc”.
“Không đùa nữa, nói chuyện chính!”
Diệp Thiên lau miệng, đột nhiên nghiêm túc.
“Cô cảm thấy, Thiên Luân thật sự chết rồi sao?”
Yến Khinh Vũ nghe thấy câu hỏi của Diệp Thiên, ánh mắt chợt thay đổi.
“Anh có ý gì?”
Hôm đó trước ánh mắt của bao người, Thiên Luân đã hóa thành tro bụi, hình thần hủy diệt, là vô số tu sĩ cao thủ tiểu thế giới tận mắt chứng kiến, cô không biết tại sao Diệp Thiên lại đột nhiên hỏi chuyện này.
“Tôi cũng không biết!”
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, hai mắt chợt lóe lên chút nghiêm trọng.
“Tôi chỉ là cảm thấy, giết chết ông ta như thế hình như hơi dễ!”
Thiên Luân là chủ nhân Đại Thiên Cung, người mạnh nhất tiểu thế giới , năm đó đã đánh một trận kinh thiên với Thi Chiến Thiên, ngay cả Thi Chiến Thiên du ngoạn tiên lộ cũng bị tính kế, cuối cùng đã ngã xuống.
Mặc dù cậu tự nhận không hề thua Thi Chiến Thiên năm đó, thậm chí còn mạnh hơn Thi Chiến Thiên, nhưng giết chết Thiên Luân, cậu luôn cảm thấy quá suôn sẻ.
“Hy vọng là tôi nhầm!”
Diệp Thiên quay đầu nhìn chăm chú lên bầu trời, nhẹ giọng thì thầm.
… Phía đông Huyền Môn, một dòng khí màu tím đen tách ra phân tán, bay theo làn gió.
Mà ngay sau đó, những luồng khí tím đen này tựa như đang bị sức lực nào đó dẫn dắt, đột nhiên bắt đầu lui về ngưng tụ, dần dàn ngưng tụ thành hư ảnh bóng người trong khu đất trống.
Hư ảnh dần dần rõ hơn, một gương mặt lạnh lùng yêu nghiệt xuất hiện, không phải là Thiên Luân bị Diệp Thiên giết chết thì còn ai nữa?
Chỉ là lúc này, thân hình gã hư ảo, hơi thở yếu ớt vô cùng, tựa như có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Gương mặt gã ngập tràn oán hận, thấp giọng quát: “Tên Diệp Lăng Thiên đáng giận, không ngờ chỉ là kẻ phàm mà cũng khai phá được sức mạnh như vậy!”
“Nếu không phải mình đưa thần hồn chân chính trốn vào lòng đất trước, thì một kiếm kia, e rằng bản thân đã thật sự tiêu tan rồi!”
Gã nhớ lại một kiếm kinh sợ kia của Diệp Thiên, trong lòng vẫn sợ hãi.
Im lặng một lúc lâu, ánh mắt căm giận của gã bỗng chốc đã biết thành sát ý.
“Diệp Lăng Thiên, tất thảy chuyện này đều là do cậu ép tôi!”
“Thứ đồ kia, vốn là tôi muốn đợi khi tôi du ngoạn tiên lộ thì mới dùng đến, giữ làm tuyệt chiêu cho mình, nhưng bây giờ, tôi không thể không dùng nó đối phó với cậu!”
Thiên Luân thấp giọng lầm bầm, bàn tay nâng lên, giữa bàn tay, một hình ảnh nhỏ bé dần hiện rõ, thoạt nhìn tựa như một cái áo giáp, nhưng cũng giống như thân thể một người, chỉ là ở ngực có một đầu hổ dữ tợn, đây không phải là đồ vật, nhưng sát khí truyền ra lại khiến muốn thú xung quanh đều chạy tán loạn, không dám lại gần.