“Cái gì?”
Vân Thiên Chân Quân đanh mắt, chẳng thể nghĩ ngợi gì nhiều, cứ thế bật lùi về sau, đồng thời đan chéo hai tay trước ngực, tập trung chân lực tạo thành một tấm chắn.
Nhưng dù ông ta có lùi lại nhanh thì hình kiếm chữ thập vẫn lao tới nhanh hơn. Tấm chắn mà ông ta tạo ra từ chân lực giống như là đậu phụ bị cắt đứt, cuối cùng thì chém vào ngực ông ta từ phạm vi ngoài năm mươi thước.
“Hỏng rồi!”
Vân Thiên Chân Quân thất kinh, dù ông ta đánh giá cao uy lực của kiếm Thánh Hồn thì giờ xem ra vẫn là chưa đủ.
Lúc này, ông ta chẳng kịp né đòn, nếu như bị kiếm quang hình chữ thập kia chém trúng thì cơ thể ông ta e rằng sẽ bị đứt ra mất, và như vậy thì thần hồn sẽ bị thương nặng.
Khi đòn tấn công của Diệp Thiên sắp chạm vào cơ thể ông ta thì không gian phía sau Vân Thiên Chân Quân bỗng vặn vẹo, một bàn tay trong suốt vươn ra chộp lấy kiếm quang hình chữ thập.
Sau đó bàn tay này khẽ bóp mạnh khiến cho kiếm quang đủ sức giết chết kẻ có tu vi sử thi tan thành bột và bay lả tả trong không gian.
Biến cố đột ngột khiến cho tất cả đám đông bất ngờ, còn Diệp THiên khẽ đanh mắt nhìn chăm chăm vào vết nứt không gian kia.
“Vân Thiên, có bút Thiên Linh mà vẫn chỉ có thể đạt tới trình độ này thật khiến người ta thất vọng!”
Một giọng nói từ vùng không gian kia truyền tới, sau đó vết nứt không gian tách ra, một người thanh niên mặc áo bào màu tím vàng xuất hiện ngay phía sau Vân Thiên Chân Quân.
Người này với ánh mắt lạnh lùng quét qua một lượt. Đám đông chỉ cảm thấy ớn lạnh khi nhìn vào đôi mắt người này. Họ cảm nhận được sát ý lạnh lẽo và sự khinh thường như khinh đám chó mèo trong mắt người vừa bước tới. Diệp Thiên đã phải co đồng tử khi nhìn thấy gã.
“Thiên Luân à?”
Người đột nhiên xuất hiện nhìn có vẻ tầm hai bốn, hai lăm tuổi. Ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú, thân hình cao lớn với vẻ tà ma. Rất nhiều cô gái lúc này khi nhìn thấy gã thì lập tức mất hồn, chẳng thể rời mắt khỏi gã. Đôi mắt âm u kia giống như có ma lực có thể hút mọi thần hồn và hấp dẫn những người khác.
Khoảnh khắc người này xuất hiện, những người trước đó tới Đại Thiên Cung tập hợp khi nhận được tín hiệu triệu tập Huyền hồn đều phải nín thở. Đến cả Bạch Viêm Minh, Cao Chấn Tùng, Lạc Vô Cực – những tông chủ của các tông Huyền Môn cũng thất kinh. Từ sâu thẳm trong họ dấy lên sự sợ hãi và hoang mang.
“Thiên Luân?”
“Là ông à?”
Diệp Thiên cầm kiếm Thánh Hồn trong tay. Cậu có thể cảm nhận được rung động mãnh liệt truyền tới từ thanh kiếm của mình như là một dấu hiệu khi gặp phải kẻ địch cực mạnh.
Lần này bốn tông liên thủ, cuối cùng Vân Thiên Điện đột nhiên gây khó dễ, cậu biết là có Thiên Luân đổ thêm dầu vào lửa trong chuyện này nhưng cậu không ngờ là Thiên Luân lại đích thân xuất hiện