Nhưng bất kể bọn họ có nỗ lực thế nào, cuối cùng bọn họ vẫn cách rất xa cảnh giới sử thi, không thể vượt qua. Thế mà bây giờ Vân Thiên Chân Quân ở cùng một vạch xuất phát với bọn họ đã bước vào cảnh giới đó rồi sao?
“Ha ha!”.
Vân Thiên Chân Quân chắp tay đứng đó, tiếng cười điên cuồng vang vọng đất trời. Sau khi tiếng cười chấm dứt, ông ta cúi xuống nhìn mọi người, ánh mắt lạnh lùng chứa đầy vẻ ngạo nghễ của kẻ đứng trên cao nhìn xuống. Tựa như tất cả mọi người ở đây chỉ là sâu kiến phù du, còn ông ta mới là thần linh trên cao nắm giữ sinh mạng trong tay.
“Bất kể là sáu tông Huyền Môn hay là gia tộc, môn phái khác, thuận ta thì sống, chống ta thì chết!”.
Ông ta nhẹ nhàng thốt ra một câu, nhìn thẳng vào Lạc Vô Cực và Cao Chấn Tùng.
“Lưu Thiên Thủy đã bị tôi giết chết, nếu các ông không muốn có kết cục giống như ông ta, quy thuận tôi là con đường duy nhất các ông có thể đi!”.
“Chết hay là hàng?”.
Trong giọng nói của ông ta không mang theo chút cảm xúc nào, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được một luồng sát ý vô cùng thuần túy lan tràn trong không khí.
Lạc Vô Cực và Cao Chấn Tùng sợ hãi. Khi ánh mắt của Vân Thiên Chân Quân quét qua, bọn họ đều cảm thấy cả người lạnh lẽo, ngay cả chân lực trong cơ thể cũng xuất hiện sự trì trệ ngắn ngủi.
Hai người im lặng trong chốc lát, Cao Chấn Tùng bỗng nắm chặt tay, quát khẽ một tiếng.
“Vân Thiên, ông tưởng ông là ai? Tôi không tin ông thật sự đã đạt tới cảnh giới sử thi!”.
“Ông ngang nhiên hủy bỏ liên minh, còn sai con trai ông giết con trai tôi. Mối thù này không trả, tôi thề không làm người, bảo Thần Ý Môn chúng tôi quy thuận Vân Thiên Điện càng là chuyện hão huyền!”.
Lạc Vô Cực nghe vậy cũng lập tức phản ứng lại, trong mắt toát ra sự sắc bén.
“Vân Thiên, Long Tượng Tông chúng tôi vốn là do nhiều bậc tiền bối dùng máu thịt quang vinh chém giết đổi lấy, cho dù chỉ còn một binh một tốt, chúng tôi cũng sẽ không đầu quân cho một môn phái khác!”.
Ông ta bước ra một bước, đứng sóng vai với Cao Chấn Tùng, cùng chung mối thù: “Hôm nay, tôi sẽ hợp lực với Cao môn chủ, giết chết kẻ dã tâm hừng hực như ông!”.
Hai người tỏ rõ thái độ, những thành viên còn lại của Thần Ý Môn và Long Tượng Tông, kể cả những tu sĩ cao thủ còn lại của Lưu Vân Tông đồng loạt hội tụ về một chỗ, chuẩn bị hợp sức đối kháng với đám người Vân Thiên Điện.
Diệp Thiên nhìn chiến cục bỗng chốc thay đổi cũng cảm thấy kinh ngạc. Cậu cảm nhận được một gợn sóng cực kì quái lạ trên người Vân Thiên Chân Quân. Hơn nữa, mặc dù lúc này tu vi của Vân Thiên Chân Quân rất khủng khiếp, chân lực dồi dào khác thường, nhưng lại không ổn định. Tuy đó chỉ là một dao động cực kì nhỏ bé, nhưng cậu vẫn phát giác ra.
Ánh mắt cậu lướt qua hai nhóm người đang giằng co với nhau, không hề lên tiếng, chỉ thờ ơ quan sát mọi thứ.
Ở sau lưng cậu, Bạch Viêm Minh chậm rãi đi đến, vẻ mặt cực kì nghiêm trọng.
“Vân Thiên Chân Quân đạt tới cảnh giới sử thi từ lúc nào? Chuyện này thật sự khó mà tưởng tượng”.
Ông ta khẽ giọng lẩm bẩm, ánh mắt không rời khỏi Vân Thiên Chân Quân.
Diệp Thiên thản nhiên nói: “Có lẽ là dùng thủ đoạn nào đó, hoặc là bí bảo nào đó miễn cưỡng nâng cao thực lực”.