Cao Chấn Tùng vận chuyển sức mạnh tinh thần đến cực hạn, chiến đấu với sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên, va chạm khiến cho không gian nứt ra, đất trời sắp sụp xuống. Thế nhưng ngay khi ông ta chuẩn bị sử dụng tuyệt kỹ thì lại vừa vặn nhìn thấy cảnh con trai mình bị Vân Đoạn Không đánh nát đầu, mắt lập tức trợn trừng như sắp nứt ra.
Thấy hai đối thủ bỗng mất đi ý chí chiến đấu, lực chú ý chuyển ra đằng sau, Diệp Thiên không tiếp tục tấn công nữa. Cậu cũng tò mò nhìn sang phía đám người Vân Thiên Điện, ánh mắt hơi dao động.
Cậu không hiểu bốn tông vốn đứng cùng một chiến tuyến, sao bây giờ Vân Thiên Điện lại ra tay với người của ba tông còn lại?
“Dám giết con trai tôi? Nộp mạng đi!”.
Trong mắt Cao Chấn Tùng tràn đầy sát ý. Thấy con trai mình bị giết, ông ta hoàn toàn không thể bình tĩnh phân tích tình huống. Lúc này, ông ta không quan tâm đã xảy ra chuyện gì, chỉ muốn nghiền nát kẻ đã giết con trai ông ta.
Ông ta hét lên một tiếng, tia sáng đỏ trong mắt bùng lên, một bàn tay khổng lồ cô đọng to mấy chục trượng sắp bóp nát Vân Đoạn Không.
Đúng lúc đó, một dải chân lực lao vụt tới từ bên cạnh, đâm sầm vào bàn tay khổng lồ, hầu như không tốn nhiều công sức đã đánh tan nó ngay lập tức.
Lực xung kích mạnh mẽ khiến Cao Chấn Tùng lảo đảo, lùi về sau mấy bước, sức mạnh tinh thần cũng ứ đọng bởi đợt xung kích vừa rồi.
Khi ông ta hoàn hồn lại, Vân Thiên Chân Quân đã đứng trước mặt Vân Đoạn Không, bình thản nhìn ông ta.
Lửa giận trong lòng ông ta dâng lên cao, đang định ra tay lần nữa thì Lạc Vô Cực ở bên cạnh đã nhìn ra mánh khóe, lập tức ngăn ông ta lại.
Lạc Vô Cực chặn sau lưng Cao Chấn Tùng, nhìn về phía Vân Thiên Chân Quân với vẻ mặt nghiêm trọng, lạnh lùng chất vấn: “Vân Thiên, Vân Thiên Điện các người có ý gì đây? Vì sao lại đánh lén đồng minh? Các người định làm gì?”.
Khi Lạc Vô Cực nói ra câu này, các cao thủ hoặc trưởng lão của ba tông còn sống sót sau trận đánh lén của tu sĩ cao thủ Vân Thiên Điện đều vội vàng rút lui, kéo giãn khoảng cách với người của Vân Thiên Điện, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Vân Thiên Chân Quân đứng giữa không trung, ánh mắt di chuyển từ Lạc Vô Cực sang Cao Chấn Tùng, mỉm cười nhàn nhạt.
“Hai vị không cần phải căng thẳng, Vân Thiên Điện chúng tôi không có ý gì khác. Những chuyện vừa rồi chỉ là để mọi người hiểu rõ, Vân Thiên Điện chúng tôi có thực lực thống lĩnh sáu tông Huyền Môn!”.
Ông ta nhếch miệng cười, trong mắt ánh lên sự giễu cợt: “Làm vậy rồi cũng tiện để các ông mau chóng quy thuận Vân Thiên Điện chúng tôi!”.
“Ông nói cái gì?”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!