“Cái gì?”.
Cao Chấn Tùng cũng không ngờ đến biến cố này, chỉ thấy trước mắt lóe sáng. Bởi vì sức mạnh tinh thần của ông ta rất mạnh, cảm tri nhạy bén, do đó trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, ông ta đã dùng sức mạnh tinh thần di chuyển cực nhanh, vất vả tránh ra xa nửa thước, nhưng chỉ nửa thước này đã giúp ông ta thoát khỏi Quỷ Môn Quan.
Ông ta chỉ cảm thấy cánh tay trái của mình lành lạnh, ống tay áo đứt ngang vai, một dòng máu chảy xuống dọc theo cánh tay ông ta.
Nhiều tu sĩ đứng xem chiến đều cảm thấy rét run, cao thủ của Thần Ý Môn thì không ai tin nổi.
Nơi vai Cao Chấn Tùng có một vết thương ghê rợn, sâu tới tận xương, máu chảy ròng ròng. Cao Chấn Tùng đứng sững tại chỗ, cảm thấy không tin được.
Nếu không phải lúc nãy ông ta quyết đoán di chuyển sang bên cạnh, e rằng bây giờ ông ta không chỉ bị thương ở bên vai, mà sợ là cả cánh tay cũng không còn.
Ông ta không thể tưởng tượng, một người phàm xuất thân từ giới thế tục lại có sức mạnh tinh thần khủng khiếp đến vậy. Mặc dù lưỡi dao khí màu xanh lam to cỡ bàn tay có diện tích không lớn, nhưng tốc độ và lực xuyên thấu lại hiếm thấy trên đời, ngay cả ông ta cũng không thể không thán phục.
Sau cơn bàng hoàng ngắn ngủi, ông ta đột nhiên phản ứng lại. Lưỡi dao ánh sáng màu xanh lam dừng ở trước mặt ông ta mấy chục trượng, treo lơ lửng trên không, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động tấn công.
Lúc này, ông ta cũng không quan tâm đến mặt mũi và uy nghiêm của môn chủ một môn phái nữa, lập tức lùi về sau ba bước, ánh mắt nhìn sang ba vị môn chủ còn lại.
“Ba vị môn chủ, các người cũng thấy tu vi của thằng nhóc này rồi đấy, quả thật vượt ngoài sức tưởng tượng. Nếu một mình tôi đối phó với cậu ta thì e rằng rất khó khăn, chi bằng các ông cùng ra tay, trấn áp rồi giết chết cậu ta!”.
Lạc Vô Cực, Lưu Thiên Thủy nghe vậy đều gật đầu. Bọn họ cũng cảm nhận được sức mạnh to lớn tiềm tàng trong cơ thể của Diệp Thiên, tự nhủ cho dù mình ra tay, trong tình huống một chọi một chưa chắc có thể thắng.
Hôm nay bọn họ đến đây là để giết chết Diệp Thiên, chứ không phải để đấu võ luận đạo, đương nhiên sẽ không tuân theo quy tắc một chọi một. Giết chết Diệp Thiên một cách gọn gàng dứt khoát mới là mục đích cuối cùng của bọn họ.
“Cao môn chủ, tôi đến giúp ông một tay!”.
Lạc Vô Cực quát khẽ một tiếng, thân mình bỗng to ra, cơ bắp cuồn cuộn. Từ một người đàn ông cao gần hai mét bỗng chốc to ra gần bốn mét, giống như một ngọn tháp sắt cỡ nhỏ, đứng sừng sững giữa đất trời.
Ông ta giậm chân lên mặt đất, mảnh đất dài mấy chục trượng lập tức lún xuống. Ông ta xuyên thẳng vào không trung giống như mũi tên rời cung, hai nắm đấm sắt đã nắm chặt trước ngực, tung một quyền về phía Diệp Thiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!