Bất kỳ một tông môn nào trong sáu tông môn mà đối phó với Diệp Thiên thì ông ta còn có chút tự tin có thể kiểm soát được tình hình, thế nhưng lúc này cả bốn tông môn tập hợp lại hơn nữa đều đòi lấy mạng của Diệp Thiên thì dù có là ông ta cũng sẽ cảm thấy vô cùng áp lực.
Vậy mà Diệp Thiên lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh trước câu hỏi của Bạch Viêm Minh. Cậu ngồi khoanh chân, thản nhiên nói: “Chuyện này không hề xốc nổi, tôi chỉ là vất vả thêm chút để giải quyết cho xong chuyện này mà thôi!”
“Thần Ý Môn đã muốn chơi thì tôi sẽ chơi tới cùng. Bốn tông liên thủ thì đã sao? Tôi muốn xem xem bọn họ có thể làm được gì!”
Giọng điệu của Diệp Thiên dường như không coi sáu tông Huyền Môn ra gì.
Bạch Viêm Minh biết tính của Diệp Thiên nên chỉ thở dài và lắc đầu: “Cậu ra tay với Cao Hách ở Tam Nhất Môn đúng là chẳng có gì to tát, dù cậu có để lộ thân phận mà Thần Ý Môn muốn truy cứu thì cũng không biết cậu là ai, cũng chẳng tìm ra nổi cậu!”
“Thế nhưng trước đó cậu ra tay giết chết đệ tử của Vân Thiên Điện ở Tứ Tượng Tông thì với trí thông minh của Vân Đoạn Không, chắc chắn hắn đã đoán ra được thân phận của cậu rồi!”
“Như vậy thì toàn bộ người của tiểu thế giới đều biết cậu là người của nhà họ Thi của Tứ Tượng Tông. Một khi bọn họ liên minh thì chắc chắn sẽ tới Tứ Tượng Tông đòi người, cậu muốn tránh cũng không được!”
Ông ta vuốt mũi như đang suy nghĩ, rồi một lúc sau, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định và vỗ vai Diệp Thiên.
“Lúc này, cậu mau chóng hành động, để Yến Khinh Vũ đưa cậu tới thành Vạn Thú ở phía Bắc Huyền Môn. Đó là nơi duy nhất có thể mở cửa đưa tới thế giới trần tục, cậu phải rời khỏi tiểu thế giới!”
“Chỉ cần cậu quay về thế giới trần tục thì dù sáu tông Huyền Môn có muốn giết cậu cũng không thể. Vũ khí nguyên tử của các nước ở thế giới cậu vẫn là điều mà người ở đây kiêng dè. Huống hồ, ở thế giới trần tục còn có những tu tiên khác, bọn họ cũng không dám giương cờ khua chiêng làm loạn ở đó đâu. Tôi tin rằng những kẻ mạnh ở tiểu thế giới cử tới khi đó thì cậu đủ khả năng ứng phó lại!”
Ánh mắt ông ta đanh lại, giọng điệu thì vô cùng dứt khoát.
“Diệp Thiên đây là cách duy nhất để bảo vệ mạng sống của cậu, hi vọng cậu nghe tôi!”
Từng lời nói của ông ta đều như dốc hết tâm can vì muốn giữ cho được tính mạng Diệp THiên.
“Ông đang bảo tôi bỏ chạy phải không?”
Diệp Thiên khẽ cười khi nghe xong lời gợi ý của Bạch Viêm Minh. Đôi mắt cậu ánh lên vẻ trêu đùa.
“Tôi biết ông muốn tốt cho tôi, nhưng Bạch tông chủ, ông không hiểu tôi rồi!”
Ánh mắt cậu trong veo. Cậu khẽ lắc đầu nói: “Diệp Lăng Thiên tôi dù ở tình huống nào thì cũng không bao giờ lùi bước. Dù phía trước có là ngàn quân vạn mã thì tôi cũng không sợ!”
Cậu nhìn Yến Khinh Vũ, rồi nhìn Thi Tú Vân với vẻ dịu dàng.
“Mẹ, lần này coi như con tùy hứng, bọn họ đã muốn tập hợp cả bốn tông thì để họ tới đi!”