"Cho dù điện chủ của Vân Thiên Điện đích thân đến cũng không đủ tư cách. Về phần cậu, nhanh chóng đưa người của cậu cút đi thật xa, nếu như vẫn còn nán lại ở đây, tôi sợ là mình không kiềm chế được sẽ giết hết tất cả các người đó!”
Giữa giọng nói của Diệp Thiên không hề có chút dao động cảm xúc nào, nhưng Vân Đoạn Không có thể cảm thấy một luồng sát khí ngưng tụ đã nhốt tất cả mọi người trong Vân Thiên Điện họ vào trong đó.
"Đồ khốn...", thấy Diệp Thiên nói chuyện với Vân Đoạn Không như vậy, một số đệ tử khác của Vân Thiên Điện đều không kìm lòng được.
Mặc dù trước đó Diệp Thiên đã ra tay giết chết đệ tử thiên tài đứng thứ hai ở Vân Thiên Điện, nhưng bọn họ cho rằng đó chỉ là đòn đánh lén của Diệp Thiên, nếu đem Diệp Thiên so với Vân Đoạn Không, chắc chắn Vân Đoạn Không sẽ có lợi thế hơn.
Vì vậy, họ định bước ra mắng nhiếc Diệp Thiên.
Chính vào lúc mọi người định lên tiếng thì Vân Đoạn Không đang đứng ở phía trước đột nhiên giơ tay ngăn cản họ.
Mọi người nhìn Vân Đoạn Không với vẻ hoài nghi, Vân Đoạn Không vẫn giữa nguyên tay mình như vậy, nhưng ánh mắt vẫn luôn khóa chặt trên người Diệp Thiên.
Hắn nhìn chằm chằm Diệp Thiên trong chốc lát, tựa như nghĩ tới điều gì, đồng tử đột nhiên nhíu chặt.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn đột nhiên đứng về phía sau nửa bước, chắp tay với Diệp Thiên.
"Thánh nữ nhà họ Thi quả là danh bất hư truyền, ngay cả con trai của bà cũng là anh tài kiệt xuất. Hôm nay Vân Đoạn Không tôi đã được mở mang tầm mắt rồi!”
Vân Đoạn Không nở nụ cười, tỏ vẻ hòa nhã với Diệp Thiên. Nói xong, hắn đưa mắt nhìn về phía Thi Tú Vân, lại chắp tay và khom lưng với bà.
"Gia chủ họ Thi, trước giờ tôi luôn ngưỡng vọng bà, nhưng bây giờ xem ra tôi cưới bà quả thực là chuyện mơ mộng hão huyền. Những gì đã làm trước đây là do Vân Đoạn Không tôi lỗ mãng, mong bà độ lượng bỏ qua!”
"Tôi sẽ đưa người rời khỏi Tứ Tượng Tông ngay lập tức. Hôn ước trước đây cứ coi như một giấc mộng đẹp mà tôi đã có đi!"
"Cáo từ!"
Hắn nói xong lập tức xoay người rời đi, sau một hồi sửng sốt, các đệ tử của Vân Thiên Điện cũng vội vàng đi theo, nhưng tất cả đều bối rối, không biết tại sao Vân Đoạn Không lại đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy.
Trên sân võ mới xây của nhà họ Thi, Diệp Thiên nhìn Vân Đoạn Không rời đi, khóe miệng nhếch lên một vòng cung đầy ẩn ý.
"Thú vị đấy!"
Thi Tú Vân lúc này cũng gật đầu phụ họa: "Thật sự rất thú vị, người đứng vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng thiên tài Huyền Môn, thế hệ trẻ xuất chúng nhất trong Vân Thiên Điện mấy trăm năm nay, quả đúng là danh bất hư truyền!”
"Thật hiếm có thế hệ trẻ nào có thể nhìn rõ tình thế và đưa ra quyết định việc tiến, lùi của mình trong hoàn cảnh như vậy!"
"Mẹ nghĩ chắc là cậu ta đã nhận ra sức mạnh của con vượt xa cậu ta!”
Diệp Thiên hờ hững chắp tay sau lưng, ánh mắt sâu xa: "Vân Đoạn Không này, bề ngoài trông có vẻ biết cư xử rồi tự động rời đi, nhưng chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy, hắn không giống người dễ dàng từ bỏ! "