"Không phải đã nói là tôi và cô không còn liên quan gì đến nhau nữa hay sao, cô còn theo tới đây làm gì?”
Yến Khinh Vũ hoàn toàn không có ý định rút lui vì thái độ thờ ơ của Diệp Thiên, ngược lại còn nghênh ngang chắp tay sau lưng và đứng trước mặt Diệp Thiên.
"Anh tưởng là nói với tôi những lời tuyệt tình đó thì tôi sẽ nản lòng, coi anh như người dưng nước lã hay sao?”
"Đó là cách chỉ áp dụng được với mấy cô nhóc ở giới thế tục thôi. Đối với tôi, nó không có tác dụng!"
Cô ta đến gần bên Diệp Thiên, ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng.
"Diệp Thiên, tôi biết anh đang mở đường cho mối quan hệ của mình với Hoa Lộng Ảnh sau này, vì vậy anh muốn tôi không còn tình cảm với anh, nhưng lần này anh đã mắc sai lầm!"
"Một khi Yến Khinh Vũ đã yêu một người đàn ông, tôi nhận định rằng cả đời này, bất kể anh đi đâu hay đối với tôi như thế nào, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi!"
Diệp Thiên nghe xong lời này của Yến Khinh Vũ, đôi mắt hơi híp lại, nhưng trong lòng lại rất bất lực.
Sở dĩ cậu nói với Yến Khinh Vũ rằng "không liên quan gì đến nhau nữa" không phải thật tâm cậu muốn như vậy mà vì cậu muốn giữa mình và Yến Khinh Vũ có lập trường vững vàng, từ đó giữ gìn khoảng cách, cũng là để Yến Khinh Vũ không nảy sinh bất cứ tình cảm gì với cậu nữa.
Nhưng bây giờ có vẻ như Yến Khinh Vũ đã hiểu được ý đồ của cậu, tính toán của cậu xem như thất bại.
Cậu nghiêng đầu nhìn Yến Băng Lăng, khuôn mặt đẹp tuyệt trần này đã gần trong gang tấc.
Một lúc sau, cậu bất lực lắc đầu, không còn vẻ lãnh đạm và vô cảm như trước nữa, cậu chỉ dang hai tay ra.
"Tùy cô nghĩ sao thì nghĩ, cô thật phiền nhiễu!”
Nói rồi cậu đi thẳng vòng qua Yến Khinh Vũ, tiếp tục đi xuống núi.
Yến Khinh Vũ quay lại nhìn Tiểu Hề, cười với cô gái: "Tiểu Hề, nói giúp với mẹ tôi là tôi sẽ đi ra ngoài với Diệp Thiên, có lẽ một thời gian nữa mới quay về!"
Nói xong, cô ta cất bước đi theo sau Diệp Thiên, cho dù Diệp Thiên nhìn cô ta mấy lần, nhưng cô ta vẫn không có ý định rời đi, vẫn bám riết lấy Diệp Thiên.
Tiểu Hề nhìn theo bóng lưng của hai người đang rời đi, một nụ cười đầy hàm ý nở ra trên môi.
"Xem ra tiểu thư thật sự đã gặp đúng người rồi!"
Trong lòng cô ta, lúc này không hề có chút bất mãn hay ganh tỵ nào. Nếu như có thì đó chỉ là sự chúc phúc thành tâm thành ý… “Cô đúng là âm hồn không tan, định cứ đeo bám tôi mãi có phải không?”
Trong núi tuyết phủ, Diệp Thiên không khỏi quay đầu nhìn về phía Yến Khinh Vũ, trên mặt đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Vốn dĩ cậu định tuyệt tình với Yến Khinh Vũ, nhưng không hiểu vì sao, cậu luôn có một tình cảm không thể giải thích được với người phụ nữ đã "đối xử chân thành" với mình trước mặt này, không nỡ lòng tàn nhẫn với cô.
Nhưng cậu không ngờ là Yến Khinh Vũ được nước làm tới, ra khỏi núi Băng Linh, lại còn cứ đi theo cậu.