Mọi người vội vàng đến rồi cũng vội vàng đi, nhưng khi rời đi, đầu không còn ngẩng cao như trước mà giống như một con chó lạc đường, trông vô cùng đáng xấu hổ.
Lý Minh Quyền đi cuối cùng, khi đi ngang qua bên người Diệp Thiên, ông ta đột nhiên chắp tay với Diệp Thiên.
"Cậu có thể dùng sức mạnh tinh thần của mình để đóng băng không gian, sức mạnh tinh thần của cậu chắc chắn đã đạt tới’cảnh giới thiên thần’. Tôi tự nhận mình không phải đối thủ của cậu!"
"Nhưng Thần Ý Môn chúng tôi cũng có vài người thuộc ‘cảnh giới thiên thần’, nỗi nhục mà chúng tôi phải chịu hôm nay tôi sẽ ghi nhớ trong lòng. Sau này chắc chắn sẽ có cường giả của Thần Ý Môn đến tìm cậu để rửa sạch mối nhục này!”
"Nếu cậu thực sự có dũng khí thì chi bằng nói ra tên họ của mình cho tôi biết?"
Ông ta là một trong những trưởng lão có công lớn hiếm có của Thần Ý Môn, hôm nay thất bại nhưng cũng không muốn làm giảm khí thế của Thần Ý Môn.
Diệp Thiên nghe xong, vẻ mặt không chút thay đổi mà chỉ cười nhạt.
"Chuyện hôn ước có thể cho qua. Nếu như Thần Ý Môn các ông cảm thấy bất mãn về chuyện hôm nay thì cứ việc đến tìm tôi!”
"Tôi tên là Diệp Thiên, đương nhiên, các người cũng có thể gọi tôi là…”
"Diệp Lăng Thiên!"
"Cái gì? Diệp Lăng Thiên?", Lý Minh Quyền nghe vậy, đồng tử chợt co rút lại.
"Cậu chính là Diệp Lăng Thiên?"
Ông ta chợt nhớ đến cường giả số một của giới thế tục trước đó không lâu đã từng giết chết Lư Tịnh Trai của Tam Nhất Môn và Lạc Thiên Long của Long Tượng Tông trọng thương.
Sau một lúc, ông ta mới định thần lại được, lập tức lùi lại chắp tay với Diệp Thiên.
"Tôi đã ghi nhớ rồi, hẹn ngày khác cao thủ của Thần Ý Môn chúng tôi nhất định sẽ đến gặp cậu và so tài cao thấp với cậu!”
Diệp Thiên chắp tay sau lưng, hờ hững gật đầu: "Tôi đợi ông ta!”
Lý Minh Quyền nhìn Diệp Thiên một cái thật sâu rồi mới cưỡi gió rời đi.
Đám đông của Thần Ý Môn đã rời đi hết.
Diệp Thiên lúc này cũng quay lại nhìn Yến Khinh Vũ, ánh mắt trầm xuống.
"Này, tôi đã hoàn thành lời hứa với cô rồi đấy!”
"Chuyện ở mật tàng sa mạc lúc trước coi như huề, từ hôm nay tôi và cô không còn liên quan gì đến nhau nữa!”
Nói rồi cậu bỏ mặc biểu cảm của Yến Khinh Vũ và đám người Tam Nhất Môn, cứ thế rời khỏi phòng nghị sự, chỉ để lại bóng lưng hiên ngang thẳng tắp!
"Khốn kiếp!"
Diệp Thiên đi xa rồi những người trong phòng mới phản ứng lại.
Yến Băng Lăng quát lên một câu, lòng bàn tay đã đập nát chiếc ghế gỗ, vẻ mặt vô cùng ảm đạm.