Bốn người nhìn thấy hành vi của Diệp Thiên, trong mắt lóe ra tia sáng lạnh lẽo. Một trong số đó lập tức bước sang ngang một bước, chặn đường đi của Diệp Thiên, chuẩn bị đánh ra một chưởng.
Đúng lúc đó, một bài đồng dao cực kì lưu loát vang lên đằng sau Diệp Thiên, theo đó là giọng nữ cực kì trong trẻo hoạt bát.
Cô gái dừng tay lại, nhìn ra phía sau Diệp Thiên. Diệp Thiên cũng tò mò nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ tuổi xuân thì mặc váy màu xanh ngọc, đang cầm một bó hoa sen tuyết chậm rãi đi đến.
Thiếu nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, gương mặt hơi non nớt, nhưng lại toát ra khí chất tiềm ẩn của một người đẹp tuyệt sắc trong tương lai. Hơn nữa, khí chất trên người cô ấy kỳ ảo như tiên, càng có khí thế vượt trên đất trời băng tuyết, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Thiếu nữ liếc nhìn Diệp Thiên, sau đó quái lạ nhìn sang bốn đệ tử gác cửa của Tam Nhất Môn.
“Các chị, xảy ra chuyện gì vậy?”.
Trước kia bốn cô gái còn mang vẻ mặt lạnh lùng, nhìn thấy thiếu nữ thì bỗng chốc băng tuyết tan đi, trở nên dịu dàng.
Cô gái đi đầu mỉm cưới nói với thiếu nữ: “Tiểu Hề, là em à?”.
Cô gái lập tức chỉ tay về phía Diệp Thiên: “Cậu ta mạo danh đệ tử Tứ Tượng Tông, còn dùng danh tiếng Bạch môn chủ của Tứ Tượng Tông giả vờ đưa thư, định trà trộn vào Tam Nhất Môn của chúng ta, bị bọn chị vạch trần rồi còn muốn xông vào!”.
“Chị đang định bắt cậu ta đưa đến Chấp Pháp Đường”.
Ba người còn lại cũng mỉm cười gật đầu với thiếu nữ, dường như thân phận của thiếu nữ cao hơn bọn họ.
Thật ra thiếu nữ không tính là đệ tử của Tam Nhất Môn, xét về thân phận thì bốn người họ có thân phận cao hơn thiếu nữ này. Nhưng thiếu nữ này lại là thị nữ thân cận của công chúa Tam Nhất Môn bọn họ, có thể gọi là cận thần của thiên tử, đương nhiên địa vị cũng cao theo, cho dù là bọn họ cũng không dám đắc tội.
“Có chuyện này sao?”.
Tiểu Hề nghe vậy hơi kì quái nhìn sang Diệp Thiên. Cô ấy đã sống ở Tam Nhất Môn hơn mười năm, nhưng hơn mười năm qua, chưa bao giờ có người con trai trẻ tuổi nào ở ngoài bước vào Tam Nhất Môn, càng đừng nói đến có người mạo nhận thậm chí là bất chấp xông vào.
Lần này cô ấy nhìn về phía Diệp Thiên, ánh mắt hơi chăm chú. Cô ấy cứ cảm thấy gương mặt của Diệp Thiên cực kì quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu đó.
Cô ấy tin rằng mình chưa từng gặp Diệp Thiên, nhưng lại có cảm giác gương mặt Diệp Thiên rất quen, cô ấy không khỏi nhìn lại thật kĩ, càng nhìn thì cảm giác quen thuộc ấy lại càng mạnh mẽ.
Cô ấy suy nghĩ một lúc, không kìm được hỏi: “Có phải tôi đã gặp anh ở đâu đó, tên anh là gì?”.
Thiếu nữ đột nhiên hỏi khiến Diệp Thiên cảm thấy kì lạ, cậu cười thành tiếng, lắc đầu nói: “Cô nhóc, cô lầm rồi, tôi chưa gặp cô bao giờ”.
“Tôi họ Diệp”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!