Bây giờ, Diệp Thiên đang đối mặt với một lựa chọn như vậy. Một khi cậu tiếp nhận Trùng Ngục Phong thì sẽ là gia chủ của nhà họ Thi, nhận được quyền lợi cao nhất, đồng thời cũng phải gánh vác mọi vinh nhục của nhà họ Thi trên vai.
Diệp Thiên khoanh chân ngồi dưới đất, ánh mắt dừng trên Trùng Ngục Phong. Cậu đột nhiên có một cảm giác cực kì quen thuộc đối với bảo vật của nhà họ Thi. Cậu biết đó là ảnh hưởng từ tàn niệm của Tứ Tượng Thần Quần, khiến cậu có cảm xúc hoài niệm đối với Trùng Ngục Phong theo lẽ tự nhiên.
Nhưng ánh mắt cậu chỉ dao động trong chốc lát rồi lập tức khôi phục vẻ trong trẻo.
“Tôi không phải đám người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết kia, dùng phép khích tướng không có tác dụng gì với tôi đâu”.
Cậu dời ánh mắt khỏi Trùng Ngục Phong, bình thản lắc đầu.
“Đó là đồ vật của Tứ Tượng Thần Quân, không có ích gì với tôi”.
“Hơn nữa, tôi họ Diệp, chức vị gia chủ nhà họ Thi ai cũng có thể ngồi được, nhưng tuyệt đối không đến lượt tôi!”.
Thi Tú Vân hiểu tính cách của Diệp Thiên, không cảm thấy kinh ngạc, nhưng Bạch Viêm Minh lại cảm thấy ngạc nhiên.
Trùng Ngục Phong là bảo vật số một của nhà họ Thi, uy lực của nó đủ để xếp thứ ba trong số pháp bảo của Tứ Tượng Tông. Hơn nữa, quan trọng là lực phòng ngự độc nhất vô nhị của nó, ở khắp tiểu thế giới cũng thuộc hàng bậc nhất.
Không chỉ như vậy, trong Trùng Ngục Phong này còn ẩn chứa công pháp tuyệt thế của Tứ Tượng Thần Quân - Tứ Tượng Chuyển Luân Quyết. Nếu công pháp đó hiện thế thì đủ để dẫn tới một trận tranh đoạt điên cuồng của vô số cao thủ tu sĩ tiểu thế giới. Cho dù là nhân vật quyền năng đỉnh cao của sáu tông Huyền Môn cũng sẽ không nhẫn nại được, vì đó là công pháp kì diệu xưng hùng cả tiểu thế giới kia mà.
Công bằng mà nói, bản thân ông ta cũng vô cùng thèm muốn Tứ Tượng Chuyển Luân Quyết, thế mà Diệp Thiên lại có vẻ hoàn toàn không xem trọng nó.
“Cậu không muốn sao?”.
Thi Mạc không thu tay về, ngược lại nhíu mày, nhìn Diệp Thiên với vẻ kì quái, rõ ràng ông ta cũng không ngờ Diệp Thiên sẽ trả lời như vậy.
“Đương nhiên!”.
Ánh mắt Diệp Thiên bình tĩnh, không hề dao động.
“Tôi sẽ trả thù cho Tứ Tượng Thần Quân, xem như trả lại phần ân tình này cho ông ấy. Nhưng chức vị gia chủ nhà họ Thi và Trùng Ngục Phong thì tôi không cần”.
Diệp Thiên vốn không phải người thích danh lợi hay quyền thế gì. Ở giới thế tục, lúc cậu còn chưa tiếp xúc tới những thế lực đứng đầu cấp thế giới thì đã có viện trọng tài chiêu mộ cậu, sau đó còn có liên minh võ thuật, thậm chí là gia tộc Ireland dưới trướng thần điện Thái Dương, cậu đều từ chối hết.
Đến chỗ nhà họ Thi đương nhiên cũng không có gì khác.
“Cậu suy nghĩ kĩ rồi chứ?”, Thi Mạc nghiêm giọng hỏi: “Mặc dù Trùng Ngục Phong không phải là bảo vật mạnh nhất ở tiểu thế giới, nhưng trong đó có chứa Tứ Tượng Chuyển Luân Quyết, công pháp tuyệt thế do Tứ Tượng Thần Quân sáng tạo ra. Cậu học được nó mới có sức mạnh chiến đấu với Thiên Luân một trận!”.
Diệp Thiên nghe vậy lập tức khẽ cười thành tiếng, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.
Không phải cậu xem thường Tứ Tượng Chuyển Luân Quyết, nhưng cho dù Tứ Tượng Chuyển Luân Quyết có thần kì mạnh mẽ đến thế nào, cậu vẫn cho rằng Phệ Thiên Cửu Chuyển mà cậu sáng tạo không thua kém gì Tứ Tượng Chuyển Luân Quyết.
Mặc dù bây giờ cậu đã mất đi Phệ Thiên Huyền Khí, nhưng cậu tin rằng, sau này cậu nhất định sẽ tìm được cách để lấy lại Phệ Thiên Huyền Khí, còn cần gì đến Tứ Tượng Chuyển Luân Quyết chứ?
Huống hồ, nếu cậu học Tứ Tượng Chuyển Luân Quyết thì chẳng phải cậu sẽ tiếp nhận truyền thừa của Tứ Tượng Thần Quân, thừa kế y bát của ông ta hay sao?
Chuyện này Diệp Thiên cậu xưa nay luôn kiêu ngạo tuyệt đối sẽ không chấp nhận!