Nếu tin tức Âm Quỷ sắp trở về thung lũng hoa là thật, nghĩ về sự thù hận của ông ta đối với thung lũng hoa và Âm Khôi Tông thì chắc chắn sẽ có một cuộc tàn sát nhằm vào tất cả mọi người.
Nếu đại trưởng lão không ngăn được ông ta thì thung lũng hoa sẽ triệt để trở thành địa ngục trần gian, không ai có thể thoát khỏi.
“Yên tâm đi Tiểu Uyển, chỉ cần ông ta dám đến, các trưởng lão của Âm Khôi Tông sẽ không buông tha cho ông ta!”.
Cát Khắc Bác Nhã thấy em mình sợ hãi như vậy chỉ biết xoa đầu cô bé, gượng cười.
Mặc dù cô ta an ủi như vậy nhưng trong lòng lại vô cùng hoang mang.
Nếu Âm Quỷ thật sự đến thung lũng hoa mà không ai cứu viện, e rằng Âm Khôi Tông khó có thể chống đỡ tên ác ma đã khôi phục khí thế quay trở lại này.
Cát Khắc Tú Uyển nép sát người vào lòng chị mình, không kìm được hỏi: “Chị à, không phải mọi người nói có người tên Diệp Lăng Thiên có thể thắng được tên ác ma này sao? Vậy thì mau chóng đi tìm anh ta giúp đỡ đi!”.
“Đương nhiên!”.
Cát Khắc Tú Uyển gật đầu: “Chuyện này chị và Lư sư huynh sẽ đi giải quyết”.
Mặc dù cô ta nói vậy nhưng trong lòng lại không khỏi lo lắng. Cao thủ cấp bậc chí tôn từ trước tới nay đều rất bí ẩn, chưa nói đến bọn họ có thể tìm thấy hay không, cho dù thật sự tìm thấy, người đó cũng chưa chắc đã vì bọn họ mà đồng ý đối đầu với một kẻ đủ sánh ngang với chí tôn võ thuật.
Nghĩ đến đó, cô ta âm thầm cầu nguyện: “Diệp Lăng Thiên, hi vọng anh có thể đến thung lũng hoa giúp chúng tôi một tay!”.
Cô ta cũng rất muốn gặp được vị chí tôn võ thuật thiếu niên bỗng chốc vang danh giới võ thuật Hoa Hạ này.
Ở một nơi rừng núi vắng vẻ, một người mặc áo choàng đen đang ngồi khoanh chân dưới đất, toàn thân tỏa ra khí đen tà ác.
Mặc dù trời đang trong xanh, nhưng ở chỗ ông ta lại bị che phủ bởi bóng râm. Hoa cỏ héo tàn, bốn bề khói đen cuồn cuộn, dữ tợn đáng sợ.
Hơn mười giây sau, ông ta đột nhiên mở mắt ra, hoa cỏ xung quanh đồng loạt biến thành đất hoang.
“Âm Khôi Tông, mấy trăm người dân ở thung lũng hoa, năm xưa các người ép tôi phải rời đi, xem tôi như kẻ ngoại tộc. Đợi tôi trở lại thung lũng hoa, tôi sẽ cho các người biết thế nào gọi là tuyệt vọng!”.
Ông ta nhếch khóe miệng, lộ ra đầu lưỡi đỏ lòm, trông cực kỳ quỷ dị. Giữa lòng bàn tay ông ta có khói đen lượn quanh, vài con chim vô tình bay ngang qua khói đen đều bị ăn mòn thành bộ xương khô.