Diệp Thiên là bị người nhà họ Thi bắt đến đây sao?
Đầu gối của Diệp Thiên không rời khỏi mặt đất, cậu chỉ nhướn thẳng người lên và kìm nén tâm trạng đang dao động của mình.
"Mẹ, con đã đi qua thông đạo giữa giới thế tục và tiểu thế giới, trước tiên là đến Nội Môn, sau đó từ cổng Mai Thành đến Huyền Môn!"
"Trên đường tình cờ gặp được cô nhóc này nên con mới biết mẹ đang ở đây!”
"Thông đạo giữa giới thế tục và tiểu thế giới?"
Thi Tú Vân vẫn chưa lên tiếng, nhưng Thi Nhiễm Doanh bên cạnh bà đã trợn tròn mắt và lắc đầu.
“Không thể nào!"
"Anh không phải người xuất thân từ tiểu thế giới, trên người cũng không có dấu ấn không gian mà chỉ tiểu thế giới mới có, nếu như không có bảo vật của Đại Thiên Cung thì sẽ không thể vào tiểu thế giới được”.
"Trong thông đạo, chỉ cần một chút sức mạnh không gian là đủ để nghiền nát anh rồi!"
Đôi mắt đẹp của Thi Tú Vân cũng run lên, một lúc sau đồng tử bà co rút lại, bà kinh hãi nói: “Chẳng lẽ con đã cứ thế chống đỡ lại sức mạnh của không gian?”
“Và cuối cùng đã đến đây sao? "
Diệp Thiên mỉm cười, không hề trả lời thẳng câu hỏi: “Cái gì mà sức mạnh không gian, so với việc tới gặp mẹ, đó chẳng qua chỉ là chuyện cỏn con mà thôi!”
"Kể từ ngày con biết mẹ bị mang về tiểu thế giới, con đã thề là rồi sẽ có một ngày, con nhất định sẽ đưa mẹ trở lại nhà họ Diệp, mang mẹ trở về thế giới đời thường!”
"Giờ đã đến lúc rồi!"
Thi Tú Vân sững sờ nhìn Diệp Thiên, bà không thể kìm nén được nước mắt trào dâng.
"Đứa con ngốc nghếch này!"
Bà xoa nhẹ đỉnh đầu của Diệp Thiên, trong lòng cảm thấy vô cùng thương xót, cho dù Diệp Thiên có mô tả sự việc như không, bà cũng biết rất rõ trước đây Diệp Thiên đã phải trải qua những thử thách khắc nghiệt nào.
Sức mạnh không gian của cả thế giới, cho dù là cảnh giới truyền thuyết thiên cấp cũng không dám thách thức. Nhưng Diệp Thiên với cơ thể của một người phàm trần, cứ như thế xông vào. Bà khó lòng tưởng tượng được trong thông đạo đó rốt cuộc Diệp Thiên đã trải qua sự dày vò và đau khổ như thế nào.
Và tất cả những điều mà cậu làm đều chỉ vì muốn đến tiểu thế giới tìm bà, đưa bà về nhà.
"Mẹ đừng khóc nữa!"
Diệp Thiên vỗ vai Thi Tú Vân, với ánh mắt rất kiên định.
"Con không biết mẹ ở đây đã phải chịu bao nhiêu uất ức, nhưng con hứa rằng sẽ trả lại tất cả những tủi nhục mà mẹ đã gánh chịu!"
"Sau đó chúng ta sẽ về nhà, em trai đã lâu lắm không được gặp mẹ rồi!"