Diệp Thiên là người đến từ thế tục, cũng không có dấu ấn của tiểu thế giới, đúng ra phải bị tiểu thế giới bài xích rồi. Nếu không có pháp bảo trong Đại Thiên Cung, chắc chắn không có người thuộc giới thế tục nào có thể vào được tiểu thế giới. Nhưng bây giờ Diệp Thiên thật sự đang đứng ở trước mặt cô, bảo cô sao có thể không sốc được kia chứ?
"Là tôi!"
Diệp Thiên hờ hững gật đầu, nhưng trong ánh mắt cậu không hề có sự ấm áp nào dành cho cô em họ, mà chỉ là sự lạnh lùng.
"Vừa rồi cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi!"
Thi Nhiễm Doanh dừng lại một lúc lâu rồi mới trả lời: "Chiếc kẹp tóc này là quà mà một tháng trước cô đã tặng cho em!"
"Từ sau khi trở lại nhà họ Thi, cô không ở lại nhà họ Thi một ngày nào mà vẫn luôn ở trong Băng Liên Tuyết Sơn ở phía Bắc nhà họ Thi để tu luyện, thường ngày cũng chỉ có Kiệt trưởng lão và em đến đó thăm bà ấy thôi!”
Sau khi biết thân phận của Diệp Thiên, cô gái đã buông bỏ tất cả sự cảnh giác của mình, sau khi ở bên Thi Tú Vân vài tháng, cô đương nhiên biết Thi Tú Vân nhớ hai người con trai của mình như thế nào, đặc biệt là con trai cả Diệp Thiên, Thi Tú Vân không chỉ yêu anh, mà còn cảm thấy tội lỗi, thường nhắc đến anh trước mặt cô.
Mặc dù cô không biết Diệp Thiên đã vào tiểu thế giới như thế nào, nhưng nếu như Diệp Thiên đến vì Thi Tú Vân, cô đương nhiên rất vui khi thấy mẹ con họ gặp lại nhau.
Những người khác trong gia tộc họ Thi đều nói rằng Diệp Thiên là cái gì mà nghiệt chủng với ngoại đạo, nhưng cô ấy không quan tâm chút nào. Theo như cô thấy, nếu như Diệp Thiên là con trai ruột của Thi Tú Vân, vậy thì anh cũng được coi là một nửa người của nhà họ Thi, đâu có phân biệt trong với ngoài?
Về phần bao nhiêu ân oán giữa nhà họ Diệp và nhà họ Thi, cô lại càng không biết, cũng không biết Diệp Thiên là cường giả số một trong thế tục mà gần đây sáu tông Huyền Môn đồn đại rầm rộ!
"Băng Liên Tuyết Sơn?"
Diệp Thiên thì thào nói nhỏ, đột nhiên nắm lấy cánh tay Thi Nhiễm Doanh.
"Mau đưa tôi tới đó!"
Trên đỉnh cao nguyên tuyết vực vẫn là đỉnh núi quen thuộc đó, Thi Tú Vân mặc bộ đồ màu xanh, ngồi xếp bằng trên bệ đá tự nhiên, hấp thu linh lực khổng lồ trong tiểu thế giới rồi dần dần biến nó thành chân lực của mình.
Giữa hơi thở vào ra của bà có một luồng khí lạnh, khiến hơi ẩm trong không khí ngưng tụ thành băng giá, điều này cho thấy sức mạnh băng giá này mạnh mẽ đến mức nào.
Chỉ trong vài ngày, trình độ tu luyện của Thi Tú Vân đã lên một cấp độ mới, chỉ còn cách cảnh giới huyền thoại một bước nữa, không hổ danh là Thánh nữ của gia tộc họ Thi.
Nhưng bà không biết rằng khi bà đang tu luyện, phía xa xa xa có một tia sáng chói lọi phóng tới với tốc độ cực nhanh, cuối cùng rơi xuống sườn núi, hóa thành hai bóng người.
"Đây, cô đang tu luyện ở đây này!"
Bàn tay của Thi Nhiễm Doanh bị Diệp Thiên nắm chặt, cô không thể thoát ra, vì vậy cô chỉ có thể bất lực gục đầu xuống, bĩu môi nhìn về phía đỉnh núi.