Ánh mắt Diệp Thiên đảo tới, sát khí giống như làn sóng giận dữ quét về phía Thi Nhiễm Doanh.
Thi Nhiễm Doanh chỉ cảm thấy thân thể gần như cứng ngắc, ngay cả hô hấp cũng trở nên trì trệ và chậm chạp, đối mặt với Diệp Thiên, cô ấy như đang đối mặt với một ngọn núi cực kỳ nặng, bất cứ lúc nào cũng sẽ đổ ập xuống đầu cô.
"Mẹ tôi giờ đang ở đâu?”
Lúc này, Diệp Thiên đã không kiểm soát được cảm xúc của mình nữa, đồ vật cá nhân của Thi Tú Vân xuất hiện trong tay Thi Nhiễm Doanh khiến cậu mất hết lý trí.
"Mẹ?"
Mặc dù Thi Nhiễm Doanh giống như rơi vào một động băng, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nghe thấy lời của Diệp Thiên.
Cô nén nỗi sợ hãi trào dâng, kinh ngạc hỏi: "Anh ... anh là con trai của cô sao?"
"Rốt cuộc anh là anh họ Diệp Thiên, hay là anh họ Diệp Tinh?"
Một chữ "anh họ" khiến phần lớn sát khí trong mắt Diệp Thiên lập tức tiêu tán.
"Anh họ?"
Cậu rất ngạc nhiên, Thi Nhiễm Doanh lại biết tên của cậu và Diệp Tinh?
Không chỉ vậy, trong cả gia tộc họ Thi, cậu và Diệp Tinh đều bị coi như người ngoài hành tinh, cụm từ "anh họ" thoát ra khỏi miệng Thi Nhiễm Doanh khiến cậu có chút bất ngờ.
Cậu nhìn chằm chằm Thi Nhiễm Doanh một lúc, sát khí lúc này đã tiêu tán, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị.
"Tôi là Diệp Thiên!"
Cậu nói thẳng vào vấn đề: "Tôi đến đây lần này là để tìm mẹ tôi và đưa bà ấy về nhà!"
"Bây giờ bà ấy đang ở đâu?”
“Còn nữa, tại sao chiếc kẹp tóc của mẹ tôi lại ở trong tay cô?”
Thi Nhiễm Doanh đã thoát ra được khỏi luồng sát khí bao trùm, nhưng vẻ mặt của cô ấy còn kinh ngạc hơn.
Từ khi sinh ra, cô chưa bao giờ nhìn thấy cô của mình, và mối quan hệ của cô với Thi Tú Vân chỉ mới bắt đầu vài tháng nay sau khi Thi Tú Vân trở về gia tộc họ Thi mà thôi.