Một giây sau, cậu lạnh lùng nhìn họ: “Nhưng tiếc quá, lúc này đã muộn mất rồi!”
Cùng với câu nói đó, năm ngón tay cậu lại siết chặt một lần nữa.
“Ầm!”
Không gian nơi Hắc Ma Giáo Chủ cùng với bát đại trưởng lão đang đứng bỗng sụp đổ, áp lực từ bốn phương tám hướng chèn tới cho dù là họ có sợ hãi cầu xin hay cố gắng giãy giụa thậm chí là muốn thử phá không gian đang khóa chặt thì cũng đều vô ích.
Hàng nghìn kẻ luyện võ đứng dưới Mai Thành cứ thế trợn tròn mắt nhìn chín người của Hắc Ma Giáo bị đè nát, thần hồn tan biết và cuối cùng thì biến thành bụi mù.
Cả Mai Thành im lặng như tờ, không ái dám lên tiếng. Cảnh tượng kỳ dị và thần kỳ trước mặt cứ thế hiện lên trong đầu họ.
Bọn họ biết rõ ràng, thế cục hàng trăm năm qua của Tam Môn sẽ hoàn toàn thay đổi từ nay về sau.
“Hắc Ma Giáo à?”
Diệp Thiên cười lạnh lùng khi hạ gục chín người bọn họ. Cậu không hề tỏ ra hài lòng hay đắc ý.
Cậu nhìn bàn tay mình, khẽ siết lại và coi như đã hiểu hơn về thực lực lúc này của mình.
Đối với những người có cảnh giới truyền thuyết như Hắc ma Giáo Chủ hay là bát đại trưởng lão thì lúc này sức mạnh kiểu đó đã không thể nào có thể uy hiếp cậu nữa. Cho dù có là đại diện của sáu tông Huyền Môn thì cậu cũng tự tin có thể hạ gục họ trong vòng một phút.
Lúc này, cậu không khỏi nghĩ đến việc nếu như Phệ Thiên Huyền Khí của mình không biến mất thì thân thể, tinh thần và chân nguyên, ba thứ này mà hợp lại thì không biết sức mạnh của cậu sẽ tới mức nào.
Cậu đứng giữa không gian một lúc rồi mới định thần và đáp xuống sơn viên nhà họ La.
Hắc Bạch Song Sát trước đó bị khóa trong lực tinh thần đứng bất động tại chỗ thì lúc này cũng đã từ bỏ hoàn toàn ý định bỏ chạy. Đối diện với một sự tồn tại khủng khiếp như thế này thì bọn họ biết rất rõ rằng dù có chạy cũng như không.
Thấy Diệp Thiên tiến tới mỗi lúc một gần, khi bọn họ tưởng rằng cậu sẽ giết mình thì giọng nói của Diệp Thiên vang lên.
“Từ nay về sau, các người là người quản lý tín nhiệm của Hắc Ma Giáo và sẽ quy thuận cô hai của nhà họ La làm thống soái!”
Cậu vừa dứt lời, hai người còn chưa kịp phản ứng thì bỗng có một luồng sáng nhỏ xíu với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy xâm nhập vào ngực họ và di chuyển xuống vùng tim của họ, ghim chặt ở đó.
“Đây là lạc ấn linh hồn của tôi, dù có ở khoảng cách hàng nghìn dặm thì tôi vẫn có thể đoạt mạng các người như thường!”
Diệp Thiên vừa dứt lời thì Hắc Bạch Song Sát mới hoàn hồn và lập tức quỳ xuống trước La Thanh Chỉ.
“Từ nay về sau sẽ nghe theo lời dặn của cô hai!”
Lúc này vô số cái nhìn kinh hãi, chấn động đều đổ về phía La Thanh Chỉ. Những kẻ luyện võ của Mai Thành đều thầm cảm thấy nhà họ La thật may mắn khi có thể tìm được một sự trợ giúp khủng khiếp như vậy.
Dù là La Thanh Hàm thì lúc này cũng bắt đầu nảy sinh sự đố kỵ đối với em gái mình. Có hai kẻ hoàng cấp đỉnh phong nghe theo mệnh lệnh của cô gái thì ngoài Huyền Môn ra, Tam Môn còn có ai có thể sánh bằng La Thanh Chỉ chứ?