“Mai Thành có hai vị vương cấp chín sao là cha và chú Lăng con trấn giữ, lại thêm ông nội con và lão gia tử nhà họ Lăng là hay hoàng cấp, cộng thêm quái vật từ học viện Khiên Hinh, cho dù Hắc Ma Giáo người đông thế mạnh thì cũng không thể đánh chiếm được!”
“Trừ phi bọn họ có hoàng cấp siêu cấp, nhưng Hắc Ma Giáo đã tranh đấu với chúng ta không dưới trăm năm, nội tình thế nào, chúng ta rõ hơn ai hết, bên trong chắc chắn không có hoàng cấp siêu cấp!”
“Bọn họ muốn mược sức Huyết Đồ đánh chiếm Mai Thành, chẳng khác gì người si nói mộng!”
La Thanh Hàm trầm ngâm, cũng gật đầu: “Bố, bối nói đúng là không sai, nhưng mọi việc dù sao cũng có chuyện nhỡ đâu, Mai Thành có một truyền tống môn duy nhất đi qua Huyền Môn, một khi Mai Thành bị Hắc Ma Giáo đánh chiếm, chắc chắn bọn họ sẽ phá hủy truyền tống môn!”
“Lúc đó, Huyền Môn và ba môn bên ngoài hoàn toàn mất hẳn liên lạc, ba môn trong, giữa, ngoài này há chẳng phải là thiên hạ của Hắc Ma Giáo rồi sao?”
“Vì vậy lần này con đến, cũng là để ngừa chuyện nhỡ đâu, nghe ngóng chút tin tức, nếu là Hắc Ma Giáo có động tĩnh gì, con sẽ bóp nát ngọc phù truyền tin, cao thủ Tứ Tượng Tông sẽ lập tức đi đến!”
Ánh mắt La Không Nhàn khẽ động, mặc dù trong miệng ông ta nói không lo lắng Hắc Ma Giáo sẽ không gây ra chuyện lớn gì, nhưng không biết vì sao, mắt ông ta lại cứ giật liên tục, giống như có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra vậy! Mà lúc này, Diệp Thiên đang ngồi xếp bằng trên giường đột nhiên mở mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
“Chuyện này sao có thể?”
Cậu nhẹ giọng lầm bầm, khó tin nhìn lòng bàn tay mình.
Cậu phát hiện, cho dù bản thân vận chuyển “Phệ Thiên Cửu Chuyển” ra sao, thì trong cơ thể cũng không hề xuất hiện khí xoáy nào.
Tu vi của cậu, giống như mười năm trước, đã phế rồi?
"Sao có thể như thế được?"
Diệp Thiên ngồi trên giường, vẻ mặt lại lần nữa thay đổi, cậu trước nay chưa từng do dự như vậy.
Mười năm trước, bởi vì chỉ thị của cảnh giới thông thiên nên nhà họ Diệp mới coi Diệp Thiên như tội đồ và trục xuất cậu ra khỏi gia tộc, Diệp Vân Long còn độc ác đến mức rút võ mạch của cậu, phế bỏ tu vi.
Diệp Thiên đã mất tám năm để đi khắp những nơi nguy hiểm, trải qua vô số sinh tử, cuối cùng cậu cũng cảm ngộ được đại đạo, dùng cơ thể không có võ mạch của mình để tạo ra “Phệ Thiên Cửu Chuyển”, để được một lần nữa đặt chân vào giới võ thuật.
Có thể nói “Phệ Thiên Cửu Chuyển” chính là bảo vật tối cao do Diệp Thiên tạo ra bằng tất cả sức lực của mình, trên thế giới này, có lẽ chỉ có mỗi “Phệ Thiên Huyền Khí” là công pháp duy nhất cậu có thể tu luyện, cũng không hề có công pháp nào khác có thể giúp cậu có thể luyện ra chân lực từ chân nguyên được.
Diệp Thiên vốn cho rằng toàn bộ Phệ Thiên Huyền Khí trong cơ thể bị tiêu tán là do tổn hại nghiêm trọng trong dòng chảy hỗn loạn của không gian, chỉ cần thi triển lại “Phệ Thiên Cửu Chuyển” thì một ngày nào đó tu vi sẽ trở lại, nhưng giờ đây cậu đang cảm thấy vô cùng dao động.
Cậu vừa mới thi triển vô số thông thiên, thậm chí còn sử dụng "Phệ Thiên Cửu Chuyển" đến cực hạn, bên trong cơ thể sản sinh ra Phệ Thiên Huyền Khí, nhưng huyền khí này lại không ở trong tứ chi hay kinh mạch của cậu nữa, mà nhanh chóng tan ra khắp cơ thể Diệp Thiên.