Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 2443 miễn phí tại đây. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Diệp Thiên khẽ giọng lẩm bẩm, trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối.
Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm là sát chiêu mạnh mẽ dùng Phệ Thiên Huyền Khí. Nếu mất đi Phệ Thiên Huyền Khí, Chân Vũ Thiệt Thiên Kiếm mà cậu vất vả tu được sẽ chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể cất giữ trong thần phủ của cậu, không thể sử dụng, chẳng khác nào cậu sẽ mất đi một đòn sát thủ.
“Phù!”.
Cậu đứng nguyên tại chỗ, một hồi lâu sau, cuối cùng vẫn thở ra một hơi.
Mặc dù trong cơ thể không còn chân nguyên, nhưng cậu cũng chỉ chán nản trong chốc lát, trong mắt lập tức khôi phục vẻ sáng trong.
Mất đi Phệ Thiên Huyền Khí không có gì đáng sợ, chỉ cần cho cậu thời gian, vận chuyển Phệ Thiên Cửu Chuyển lại lần nữa, rồi một ngày Phệ Thiên Huyền Khí đã mất cũng sẽ khôi phục trình độ đỉnh cao, chỉ là quá trình này có thể sẽ cần ba đến năm năm mà thôi.
Hơn nữa, cho dù bây giờ cậu đã mất Phệ Thiên Huyền Khí, nhưng có sự hỗ trợ của sức mạnh tinh thần cảnh giới phá nguyên và Phệ Thiên Thần Thể, cậu tin rằng mình có thể đánh nát cao thủ cảnh giới truyền thuyết chỉ bằng một tay. Ngay cả những nhận vật ở đẳng cấp như Huyết tổ và Lang tổ của vùng đất tuyết, cậu cũng đủ tự tin có thể đánh bại bọn họ ở chính diện dù cho không dùng đến Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm.
Với thực lực của cậu lúc này, không nói là có thể tung hoành vô địch ở tiểu thế giới, nhưng ít nhất cũng có thể gọi là khó tìm đối thủ.
Chuyến đi đến tiểu thế giới lần này có được có mất, nhưng xét tổng thể, thu hoạch vẫn nhiều hơn tổn thất.
Cảm giác được linh lực dồi dào sôi sục ở xung quanh, Diệp Thiên lập tức khẳng định đây chính là ở bên trong tiểu thế giới. Cậu đang chuẩn bị di chuyển tìm vài người hỏi thăm tình hình thì một tiếng thú gầm đột nhiên vang lên.
“Ngao!”.
Tiếng gầm chấn động núi rừng, ngay cả mặt đất dưới chân Diệp Thiên cũng hơi rung lên, có thể thấy thực lực kẻ phát ra tiếng gầm nay mạnh mẽ đến mức nào.
Diệp Thiên lại không đổi sắc mặt, chỉ thản nhiên nghiêng đầu nhìn lại. Một con cự thú cao mười mét lao vọt từ trong rừng ra, nơi nó đi qua, cây cối cao to đều bị nghiền nát, ngã đổ la liệt.
Đây là một con dã thú hình người đứng bằng hai chân, đầu hổ mình người, răng nanh khát máu, bàn tay dày dặn, móng vuốt sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo âm u. Bằng sự cảm tri sức mạnh tinh thần, Diệp Thiên biết được thực lực của nó ít nhất cũng tương đương vương cấp của võ giả nhân loại, phải mạnh hơn dị thú bay trên trời đã tấn công Diệp Thiên lúc trước một cấp bậc.
Lúc này, hai mắt nó đỏ như máu, nhắm thẳng vào Diệp Thiên. Hai chân nó đột ngột giẫm xuống đất, lao vọt về phía cậu.
Diệp Thiên tỏ ra hờ hững, một tay chắp sau lưng, đang định ra tay. Nhưng một lát sau, cậu lại động tâm niệm, dừng động tác.
“Grào!”.
Ngay lúc con dị thú đầu thú mình người sắp đâm sầm vào Diệp Thiên, một luồng sáng kiếm bỗng vọt ra từ trong rừng, kèm theo đó một giọng nói mềm mại vang lên.
“Súc sinh, còn định tùy tiện làm bị thương người khác sao?”.