Tướng Diệp, phía bên đồng nghiệp ở thủ đô nói với tôi là cậu tới Kim Lăng. Tôi thật sự rất vui mừng.
Thống soái tối cao của quân khu Kim Lăng tươi cười, nhiệt tình bắt tay Diệp Thiên giống như những người bạn cũ lâu ngày gặp mặt.
“Tướng Lưu có lòng rồi!”
Diệp Thiên khẽ mỉm cười, bắt tay với Lưu Kiến Bang.
Lần trước gặp Lưu Kiến Bang là ở thủ đô. Khi đó nhà họ Giang ở khu vực phía Tây giao chiến ác liệt với cậu, phát động cả mấy bí thư tỉnh, còn điều động cả vị tướng này có mặt.
Lương Long Đình sau khi nhận được tin thì đã mời những thống soái cao nhất của các quân khu khắp Hoa Hạ tới ủng hộ Diệp Thiên. Lưu Kiến Bang cũng là một trong số những người đó. Mối quan hệ giữa Diệp Thiên và Lưu Kiến Bang đúng là bạn cũ lâu ngày gặp lại.
Những người đứng phía sau ai cũng thất sắc.
Một tên lông chưa rụng sạch, ăn mặc tuềnh toàng, còn một người là chịu trách nhiệm về quân sự đối với năm tỉnh và một thành phố – một vị đại tướng mà lại nói chuyện như chẳng có sự chênh lệch nào giữa họ như vậy hay sao?
“Tướng Diệp?”
Hứa Xương Bình và Lâm triệu Đông là những người nhạy cảm nhất. Bọn họ phân tích cách gọi của Lưu Kiến Bang đối với Diệp Thiên và tái mặt với vẻ không dám tin.
Với cấp bậc hiện tại của Lưu Kiến Bang, người có thể khiến ông ta gọi là ‘tướng’ hơn nữa còn có thể trò chuyện ngang hàng như vậy thì đương nhiên phải cùng đẳng cấp với ông ta, thậm chí còn phải là nhân vật có địa vị cao hơn cả ông ta nữa.
Diệp Thiên là một thanh niên mới hai mươi tuổi mà lại sở hữu địa vị cao như Lưu Kiến Bang sao?
Ông ta là một trong số ít những tướng tinh hiếm có của Hoa Hạ đấy.
Không thể nào?
Hai người nhìn nhau và đều thấy sự không dám tin trong mắt đối phương.
“Tướng Diệp, lần trước ở kinh thành tôi cứ muốn mời cậu uống vài chén nhưng không có cơ hội. Lần này tôi có rồi nhé.
Lưu Kiến Bang cười ha ha, không hề còn dáng vẻ uy nghiêm của một vị thống soái quân đội nữa mà trông khá gần gũi.
“Trước đó không lâu, trận chiến của tướng Diệp ở bờ biển Thái Bình Dương với hạm đội ba và cả việc dùng liên minh võ thuật chèn ép các thế lực xung quanh đúng là có thể nói là vinh quang của Hoa Hạ, là anh hùng điển hình của thời đại!”
“Lưu Kiến Bang tôi chẳng có nổi ba phần bản lĩnh như cậu, nếu không thì đã cùng tướng Diệp đánh tan kẻ địch rồi!’
Diệp Thiên cười thản nhiên: “Tướng Lưu một tay quản lý tới năm tỉnh một thành phố, là công thần của đất nước, tôi chỉ là một người học võ, đóng góp được một chút sức mọn cho đất nước mà thôi, không xứng đáng để được khen ngợi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!