Nghĩ đến đây, tò mò trong lòng cô ta lại càng thêm tràn đầy, cô ta thật sự rất muốn mở mang kiến thức, nhìn xem rốt cuộc là tuấn kiệt trẻ tuổi nào có thể khiến Cố Giai Lệ bỏ qua rất nhiều con cháu của tài phiệt quyền quý, trước sau như một.
Cô ta còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng điện thoại di động đột nhiên vang lên, cô ta lấy ra xem, đôi mắt đẹp chợt ngừng lại, khẽ lay lay Cố Giai Lệ.
“Được rồi Giai Lệ, đại hội hữu nghị sắp bắt đầu rồi, đây chính là hội nghị long trọng do mấy cơ quan chính phủ lớn ở Kim Lăng hợp tác tổ chức đấy, hàng trăm con em quyền quý, thiên kim đài các của Kim Lăng đều sẽ có mặt, cậu là dẫn chương trình của đại hội hữu nghị ngày hôm nay, phải nhanh chóng đến chuẩn bị đi thôi!”
Lúc này Cố Giai Lệ mới nhớ ra, hôm nay còn có chuyện quan trọng phải làm, nói với Tiếu Văn Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, mình phải qua đó chuẩn bị trước, Nhân Nhân ở lại với cậu, đợi lát nữa anh Diệp Thiên đến, phiền cậu liên lạc với anh ấy!”
Tiếu Văn Nguyệt cười ngọt ngào, phất phất tay với cô: “Cậu mau đi đi, hôm nay không biết có bao nhiêu người muốn gặp cậu đâu, phải thể hiện thật tốt đấy!”
Lúc này Cố Giai Lệ mới tạm biệt hai người rời đi, nhìn cô đã đi xa, lúc này cô gái váy tím tên là Nhân Nhân mới dời mắt sang Tiếu Văn Nguyệt, tỏ vẻ hóng chuyện nói: “Nguyệt Nguyệt, mình thật sự rất tò mò không biết rốt cuộc “anh Diệp Thiên” trong lời của Giai Lệ là ai mà đáng để cậu ấy coi trọng như vậy”.
“Mình thấy hình như cậu cũng rất quen thân với Diệp Thiên, có thể kể cho mình không?”
Tiếu Văn Nguyệt nghe vậy thì khẽ cười một tiếng: “Nhân Nhân, anh ấy là người đặc biệt nhất thế giới này, chờ cậu gặp rồi sẽ biết!”
“Đặc biệt nhất?” Cô gái váy tím hơi nhíu mày lại, càng thêm tò mò về Diệp Thiên.
Ngồi máy bay khoảng ba tiếng, Diệp Thiên đã đến sân bay Kim Lăng rồi, nhìn thành phố có lịch sử xa xưa này, ánh mắt Diệp Thiên lộ vẻ ôn hòa.
Nếu như không tính tám năm dốc lòng rèn luyện kia, đây vẫn là lần đầu tiên cậu đặt chân lên mảnh đất Kim Lăng này.
Từ xưa tới nay, Kim Lăng là nơi mà rất nhiều văn nhân trí thức hướng tới, cũng có không ít danh sĩ tài đức sinh ra ở nơi này, có thể nói là đất thiêng sinh người tài.
Diệp Thiên đảo mắt nhìn những tòa nhà cao tầng ở xung quanh, lập tức bấm số điện thoại của Tiếu Văn Nguyệt, sau khi biết mấy người Tiếu Văn Nguyệt còn ở học viện nghệ thuật Kim Lăng, cậu lập tức bắt xe đi đến.
Trước cổng chính của học viện nghệ thuật Kim Lăng, Diệp Thiên vừa đến đã thấy Tiếu Văn Nguyệt xinh đẹp động lòng người đứng ở bên đường.
Hôm nay Tiếu Văn Nguyệt mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh biếc cùng với quần ống đứng, lộ rõ vẻ đẹp thanh xuân trẻ trung, nhưng cũng không mất đi khí chất mạnh mẽ trưởng thành, không ít học sinh lui tới xung quanh đều ngoảnh đầu nhìn lại.
Bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt còn có một cô gái váy tím, nhưng Diệp Thiên lại dứt khoát bỏ qua, trong mắt chỉ có một mình Tiếu Văn Nguyệt.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn Diệp Thiên chậm rãi đi đến, ánh mắt càng thêm long lanh.
“Anh đến thật nhanh nha!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!