Từ Hồng trợn mắt hốt hoảng, khẩu súng trong tay anh ta đã vỡ thành những mảnh vụn, không khác gì đống sắt vụn.
Từ Hồng đứng hình tại trận, vẻ mặt đầy sợ hãi, khi anh ta hoàn hồn thì Diệp Thiên đã cõng Tiếu Văn Nguyệt rời khỏi quán bar rồi.
Lí Thu Hà, chị đại trong giới thượng lưu ở Lư Thành đứng ở trong góc run lẩy bẩy, vô cùng sợ hãi.
Trong mắt cô ta, hai anh em Từ Tôn Từ Hồng có uy thế cực mạnh nhưng trong mắt Diệp Thiên lại quỳ xuống dập đầu như nô tài, thậm chí Từ Tôn còn bị Diệp Thiên làm gãy một chân, như vậy Diệp Thiên mới là người đứng trên đỉnh cao thực thụ.
Nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của Diệp Thiên đối xử với tất cả mọi người trên cả quãng đường đi, thần thái lạnh lùng coi thường tất cả như vậy, cô ta cuối cùng cũng hiểu ra, đây rõ ràng không phải là thích làm theo ý mình, tự coi mình là nhất, mà là Diệp Thiên căn bản không coi trong bất kỳ người nào trong số bọn họ.
Đám cậu ấm cô chiêu trong giới thượng lưu ở Lư Thành như bọn họ khi đứng trước Diệp Thiên, chẳng qua cũng chỉ là một đám trẻ con ba tuổi, đến tư cách để cậu nhìn thẳng mặt cũng không có.
Cô ta nhớ lại những lời nói chê bai coi thường Diệp Thiên trước mặt Cố Giai Lệ, chỉ cảm thấy đau đầu chóng mặt.
Người trấn áp cả một tỉnh như Diệp Thiên thì cần gì đến giao tiếp, cần gì đến mối quan hệ? Dưới chướng cậu có ai không phải là ông lớn đứng đầu cả địa bàn đâu? Chỉ cần nói một câu, toàn bộ ông lớn đều có mặt, sức mạnh của cả tỉnh nằm gọn trong tay cậu, ngạo nghễ tỉnh Xuyên, có ai sánh kịp?
Nhìn thấy Diệp Thiên cõng Tiếu Văn Nguyệt rời khỏi, cô ta hít vào một hơi lạnh, bắt đầu cảm thấy buồn thay cho Sở Thần Quang.
“Sở Thần Quang ơi là Sở Thần Quang, cậu tưởng đối thủ của cậu là người không quyền không thế, là một thằng nhà quê không có gia thế, nhưng cậu có biết được bản thân đang phải đối mặt với một đỉnh núi cao mà cả đời này cậu cũng không thể vượt qua không?”.
Diệp Thiên cõng Tiếu Văn Nguyệt đi qua hành lang bên sông, về thẳng phòng mình.
Tiếu Văn Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại, mặc dù đã trúng thuốc mê nhưng trong cơn ngủ mê, khóe miệng cô ta bỗng hiện lên nụ cười yên tâm.
Diệp Thiên đặt Tiếu Văn Nguyệt lên giường, áp lòng bàn tay lên lưng cô ta. Trong cơ thể cậu ẩn chứa Phệ Thiên Huyền Khí độc nhất vô nhị, là khắc tinh của mọi thứ tà ác, có thể giải được mọi loại độc.
Chỉ một ít Phệ Thiên Huyền Khí len vào cơ thể của Tiếu Văn Nguyệt, cô ta lập tức rên thành tiếng, toàn thân thả lỏng. Một luồng hơi ấm từ sau lưng lan đến khắp nơi trên cơ thể.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!