Sao một hậu bối trưởng thành ở giới thế tục lại có sức chiến đấu bậc này?
“Ba người phía trước đi nhanh quá, vậy thì ông để mạng lại đây đi!”.
Ánh mắt Diệp Thiên vô cùng lạnh lùng, chưa dừng tay ở đây. Cậụ gập năm ngón tay lại, hóa chưởng thành quyền, tiếp tục vung một quyền ra.
Phệ Thiên Diệm Long Quyền!
Bàn tay lửa khổng lồ theo đó tan đi, biến thành lửa đầy trời. Sau đó một nắm đấm sáng chói lao ra khỏi sóng lửa, đánh về phía Lạc Thiên Long.
“Khốn nạn!”.
Lạc Thiên Long thấy vậy vô cùng kinh ngạc. Trong hai trăm năm cuộc đời của ông ta, đây vẫn là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được cái chết cách mình gần như thế.
Ngay lúc ông ta sắp bị nắm đấm lửa đánh trúng, cơ thể ông ta bỗng lóe sáng rồi trở nên hư ảo. Nắm đấm lửa xuyên thẳng qua, cơ thể ông ta cũng dần biến mất trong sóng lửa.
“Tàn ảnh?”
Diệp Thiên nheo mắt lại, chợt nghe một giọng nói vang lên từ trong Tiên Môn, vô cùng oán hận.
“Nhóc con, món nợ một chưởng này tôi đã nhớ rõ! Nếu Lạc Thiên Long tôi không giết cậu thì không xứng làm tu sĩ!”.
“Lần sau gặp lại sẽ là ngày chết của cậu!”.
Giọng nói vang vọng dần dần biến mất. Diệp Thiên thu năm ngón tay về, ngọn lửa đầy trời cũng tan biến theo.
“Vẫn để chạy mất rồi sao?”.
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng không hề hối tiếc.
Cảnh giới truyền thuyết, đó là cảnh giới sức mạnh hơn cả hoàng cấp, muốn giết chết ông ta đâu dễ như vậy.
Với năng lực của cậu lúc này, tuy có thể chống đỡ cảnh giới truyền thuyết, nhưng nếu đối phương muốn chạy thì cậu muốn ngăn cũng không ngăn được.
Lúc này, ở sa mạc Bắc Phi lại cực kì yên tĩnh, vô số ánh mắt dán chặt lên người Diệp Thiên, không hề di chuyển.
Giờ phút này, dù là kẻ địch hay bạn bè của cậu đều cảm thấy chấn động.
Thanh niên trước mắt chiến đấu khắp thế tục, đối đầu với tu sĩ, đối mặt với sức mạnh vượt ngoài thế tục mà vẫn kiên cường chống đỡ không lùi bước, dùng sức một mình mình áp đảo bốn người đại diện của Tiên Môn.
Thế nào là vô địch?
Đây mới là vô địch chân chính!
Đất trời yên lặng, những ánh mắt nhìn về Diệp Thiên có kinh ngạc, có chấn động, có nể sợ, kiểu nào cũng có.