Mọi người nghe mà đầu óc quay cuồng, vẫn chưa thể hiểu được ở Lư Sơn đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ đều nắm được thông tin quan trọng nhất, đó là thế giới ngầm ở tỉnh Xuyên bây giờ đã không còn phân chia nữa, cho dù là Nam hay Bắc đều thuộc về Diệp tiên sinh.
Bọn Tiếu Văn Nguyệt vẫn giữ nguyên vẻ kinh ngạc, trong lòng cảm thấy vô cùng chấn động.
Bao nhiêu là ông lớn, gia sản đều ít nhất lên đến hàng trăm triệu, cả Xuyên Bắc và Xuyên Nam gộp lại cũng trên 100 thành phố, mà các nhân vật máu mặt ở mỗi thành phố đều nguyện đi theo Diệp tiên sinh, nghe lệnh của cậu, điều này cũng chính là một mình Diệp tiên sinh nắm giữ khối tài sản hàng chục tỷ, thậm chí lên đến hàng trăm tỷ?
Chỗ tài sản này đã đủ để sánh ngang với những người giàu có trong danh sách các tỷ phú thế giới của tạp chí Forbes rồi, cho dù là nhà họ Hàn đứng đầu tỉnh Xuyên cũng phải kém xa.
“Trời ơi!”.
Lí Tinh Tinh mấp máy miệng thốt lên, lúc này ngoài thốt lên thì cô ta đã không còn tìm ra cách nào để thể hiện cảm xúc nữa.
Mọi người tỉnh lại sau cơn bàng hoàng, một câu nói của Từ Tôn lại một lần nữa khiến bọn họ chấn động.
“Hơn nữa quan trọng là Diệp tiên sinh rất trẻ, nghe anh cả tôi nói, Diệp tiên sinh hình như chưa đến 20 tuổi!”.
Câu nói này khiến bọn Tiếu Văn Nguyệt và Sở Thần Quang đều đứng hình tại chỗ.
Một người thanh niên chưa đến 20 tuổi lại có thể thống lĩnh cả thế giới ngầm, có khối tài sản lên đến hàng trăm tỷ, đúng là quá khủng khiếp.
Bọn họ không dám tin trên đời này lại có một nhân vật khủng như vậy, nhưng Từ Tôn nói một cách vô cùng chắc chắn, nên bọn họ không thể không tin.
Sở Thần Quang nắm chặt nắm đấm, trong lòng sục sôi, cậu ta luôn cảm thấy bản thân đã đủ xuất sắc, là người tài trong lớp trẻ rồi, nhưng sau khi đến thành phố Phán gặp Từ Tôn, cậu ta mới biết sự khác biệt giữa bản thân và cậu thiếu gia đỉnh cao thực thụ kia.
Còn bây giờ, một người tuổi chưa đến 20 đã trấn áp cả tỉnh Xuyên, thống lĩnh các ông lớn, nắm giữ khối tài sản hàng trăm tỷ, được hàng chục triệu người tôn sùng, đây rõ ràng là một ngọn núi cao không nhìn thấy đỉnh, chắn ngang giữa lòng cậu ta.
Cậu ta muốn đạt đến mức độ như vậy cần bao nhiêu thời gian? 20 năm? 40 năm? Hay là mãi mãi cũng không bao giờ làm được?
Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi dịch chuyển, lén nhìn sang phía Diệp Thiên đang mải ăn đồ ăn, trong lòng không khỏi dấy lên suy nghĩ.
Diệp Thiên cũng chưa đến 20 tuổi, mà theo như Từ Tôn nói, Diệp tiên sinh bí mật kia cũng chưa đến 20 tuổi, nếu Diệp Thiên chính là Diệp tiên sinh, vậy cô ta liệu có giữ vẻ cao ngạo thanh cao này khi đứng trước mặt Diệp Thiên nữa hay không? Hay là sẽ ngã vào lòng Diệp Thiên luôn?
“Được rồi chị Hà, những tin này đều là thông tin mới đây thôi, một thời gian nữa chị cũng sẽ biết hết, nên em không nói nữa!”.
“Mọi người ăn đi nhé, tôi có chút việc phải làm, lát nữa gặp mọi người sau!”.