“Lâm Thiên Nam đúng là đã từng là ông lớn ở Xuyên Nam, thống lĩnh một nửa thiên hạ, nhưng bây giờ cũng như bố em thôi, đều làm việc cho Diệp tiên sinh, làm gì phân cao thấp nữa”.
Cậu ta vừa nói dứt, bầu không khí trong nhà hàng đều trở nên đông đặc.
“Gì cơ?”.
Sở Thần Quang, Tiếu Văn Nguyệt và mọi người đều kinh ngạc, vẻ mặt không dám tin.
Lâm Thiên Nam là người như thế nào chứ, là ông trùm của Xuyên Nam đó, một người trấn áp cả nửa thiên hạ, được gọi là vua Xuyên Nam, thế lực mạnh hơn bất kỳ ông lớn nào ở Xuyên Bắc, xưa nay luôn như nước với lửa với các ông lớn ở Xuyên Bắc.
Nhưng Từ Tôn lại nói bây giờ Lâm Thiên Nam cũng như Từ Uyên Đình, đều làm việc cho Diệp tiên sinh? Đây đúng là một tin quá nóng hổi.
Bản thân Lí Thu Hà cũng vô cùng ngạc nhiên, từ lúc Ngô Quảng Phú đến Xuyên Nam một chuyến thì cô ta chưa gặp lại Ngô Quảng Phú, càng không biết có chuyện này.
Từ Tôn nhìn biểu cảm như gặp ma của tất cả mọi người, cậu ta liền mỉm cười giải thích: “Mọi người ngạc nhiên cũng đúng thôi, chuyện này cũng chỉ mới xảy ra được vài hôm!”.
“Lâm Thiên Nam cai quản Xuyên Nam, dựa vào Đường Môn, nhưng nghe đồn Diệp tiên sinh đánh bị thương người của Thục Trung Đường Môn, cho nên người của Đường Môn đến báo thù, hẹn Diệp tiên sinh đến Lư Sơn ở Xuyên Nam đấu một trận!”.
“Đường Môn?”, Sở Thần Quang nghe thấy liền cau mày lại: “Là Thục Trung Đường Môn mà người ta vẫn đồn rằng vô cùng thần bí, nắm giữ sức mạnh hơn người đó sao?”.
Từ Tôn gật đầu nói tiếp: “Diệp tiên sinh đến Lư Sơn theo giấy hẹn, đấu một trận với ông hai của Đường Môn ở võ đài Lư Sơn, trận đấu đó tôi không có ở đấy, nhưng anh cả tôi và bố tôi có đi, tận mắt chứng kiến trận đó, còn quay cả video nữa!”.
“Tôi xem video đó rồi, có thể nói rằng Diệp tiên sinh đúng là thần chứ không phải người, cả võ đài rộng hơn mười mét bị Diệp tiên sinh đánh một cú làm cho vỡ vụn, một cú đấm giết chết người đứng cách xa hơn mười bước chân, ông hai của Đường Môn cuối cùng chết một cách thảm hại!”.