“Sao nào, bây giờ không dám trả lời à?”
“Nếu có ngon thì mau đứng ra đây!”
Sau khi Lý Nguyên Khải mở miệng, một số người đi cùng hắn cũng bắt đầu chỉ trích Diệp Thiên.
“Đúng vậy, cậu nhóc, vừa rồi không phải ngông cuồng lắm sao?”
“Bây giờ thấy nhiều người như vậy, sợ rồi à?”
“Dám vô lễ với cậu Đoạn, tôi thấy cậu chán sống rồi đó!”
“Hừ, không biết trời cao đất dày là gì, muốn phét gì là phét à?”
“Nếu như đắc tội với cậu Đoạn thì cậu sẽ không sống được ở cái đất Trung Hải này đâu!”
“Tên kiêu ngạo kia, sao không gào mồm nữa đi?”
Một đám người “vây công” Diệp Thiên, hai cô gái đi cùng với Lý Nguyên Khải cũng đưa mắt nhìn về phía cậu, tỏ ra vô cùng khinh thường.
Lúc trước Diệp Thiên gọi Mộ Dung Đoạn bằng tên, bọn họ còn cho rằng Diệp Thiên có năng lực kinh người hoặc thân phận đáng sợ nào đó, nhưng bây giờ đối mặt với lời chất vấn của Lý Nguyên Khải, Diệp Thiên lại không hề lên tiếng, xem ra quả là miệng hùm gan sứa.
Mồm miệng trông có vẻ mạnh lắm, khi gặp vấn đề thì lảng tránh, đây chính là kiểu mà bọn họ khinh thường nhất.
Đặc biệt khi nhìn thấy Đàm Băng Băng và Diệp Thiên ngồi gần như vậy, lại càng không xứng với Đàm Băng Băng, đường đường là hoa khôi Hoa Thanh, sao lại có thể ngồi chung bàn với một tên mồm mép như vậy cơ chứ, đã vậy còn tỏ ra vô cùng thân thiết?
Đàm Băng Băng lấy tay ôm má, sau đó nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Chủ nhân, có cần tôi giải quyết không?”
Ngay khi cô vừa nói “chủ nhân”, tất cả mọi người lập tức giật mình, biểu hiện của hai cô gái quen biết Đàm Băng Băng cũng đột ngột thay đổi.
Lúc trước ở tháp Minh Châu Phương Đông, Đàm Băng Băng đã nghe điện thoại rồi vội vàng rời đi, chẳng lẽ người gọi lại là Diệp Thiên?
Bọn họ nhìn một lượt Diệp Thiên từ trên xuống, ngoại trừ dung mạo vô song của Diệp Thiên thì cũng không nhìn ra được ưu điểm nào có thể khiến Đàm Băng Băng xem trọng như vậy.
Còn Lý Nguyên Khải, hai mắt hắn chợt nheo lại, trong đáy mắt hiện lên một tia ghen tị.
Hắn cho rằng Đàm Băng Băng đang chơi trò nhập vai với Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại đang mặc đồ thường, làm sao có thể khiến cho một mỹ nhân như vậy nhìn trúng cơ chứ?
Còn Lâm Ngữ Băng và Liễu Linh Lung cũng đang ngơ ngác, không biết mối quan hệ giữa Diệp Thiên và Đàm Băng Băng là gì.
Ở trước mắt mọi người, Diệp Thiên cười nhẹ rồi vẫy tay với Đàm Băng Băng: “Ở nơi công cộng, chú ý một chút!”
Diệp Thiên biết một khi Đàm Băng Băng đã ra tay thì sẽ không hề nương tình, cậu vừa giải quyết ân oán với viện trọng tài xong nên cũng không muốn nhuốm máu ngay ngày đầu đến Trung Hải.
Diệp Thiên cầm ly trà trong tay, cuối cùng cũng nheo mắt nhìn Lý Nguyên Khải.
“Mấy lời vừa nãy là do tôi nói đấy, cậu muốn thế nào?”
Nhìn thấy phản ứng của Diệp Thiên, Lý Nguyên Khải lập tức chế nhạo: “Ồ?”
“Cuối cùng cũng mở mồm rồi à, xem ra cũng không quá nhát gan nhỉ!”
Hắn gõ nhẹ lên bàn, sau đó kéo ghế qua ngồi đối diện Diệp Thiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!