Mộ Dung Thu Đệ và Lý Đồng đi thằng vào trong đại sảnh nhà họ Mộ Dung, một người đàn ông trung niên đang đứng chắp tay ở giữa đại sảnh nhìn bản đồ Trung Hải mới được chế tác đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.
Thấy hai người Mộ Dung Thu Đệ trở về, người đàn ông trung niên mới thu hồi lại ánh mắt đó.
“Thu Đệ, về sớm vậy con?”
“Cổ phần của tập đoàn Tề Phong đã lấy được chưa?”
Là gia chủ của nhà họ Mộ Dung cũng là bố của Mộ Dung Thu Đệ, Mộ Dung Đạc đương nhiên biết con gái mình đang nghĩ gì.
Lần này ông ta vô cùng tán thưởng vì đây là tính cách và khí phách mà người có dã tâm phải có, không để tâm tới bất cứ tiêu chuẩn đạo đức nào, chỉ cần đạt được mục tiêu của bản thân là được.
“Bố, con thất bại rồi!”
Cứ tưởng Mộ Dung Thu Đệ sẽ trả lời là có, không ngờ cô ta lại lắc đầu.
“Ồ?”
Mộ Dung Đạc có chút tò mò: “Tề Phong thành lập tập đoàn Tề Phong, tay trắng đấu tranh trên thương trường chắc chắn không phải nhân vật đơn giản, ông ta biết nên đi đường nào không nên đi đường nào!”
“Với tình hình hiện tại của tập đoàn Tề Phong, lẽ ra ông ta hết sự lựa chọn rồi chứ, tại sao lại thất bại?”
Mộ Dung Thu Đệ chớp mắt, buồn bã nói: “Vì con đã quên mất một người, con cũng không ngờ, người đó lại có liên quan đến nhà họ Tề!”
“Một người?”
Mộ Dung Đạc nheo mắt lại: “Là ai mà lại có sức ảnh hưởng ở Trung Hải lớn hơn cả nhà họ Mộ Dung chúng ta vậy?”
“Đến con cũng phải thất bại?”
“Là Diệp Lăng Thiên!”
Mộ Dung Thu Đệ thở dài một hơi, giọng nói vô cùng nghiêm trọng.
“Cái gì?”
Mộ Dung Đạc quản lý nhà họ Mộ Dung gần hai mươi năm, mặc dù không để lộ ra ngoài nhưng thật ra ông ta đã đạt tới tu vi chí tôn võ thuật, chấn áp được cả Trung Hải.
Đã nhiều năm rồi ông ta chưa gặp chuyện khiến ông ta biến sắc, nhưng nghe tới cái tên này đến ông ta cũng phải sợ hãi.
“Thu Đệ, con chắc là hắn sao?”