Diệp Thiên quét mắt nhìn, khóe miệng còn mang theo vẻ trêu tức.
“Bụp!”
Giờ khắc này, Mộ Dung Thu Đệ không chút do dự, hai đầu gối lập tức mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.
“Vãn bối Mộ Dung Thu Đệ bái kiến Diệp Đế vương!”
Cái đầu luôn ngẩng cao của cô ta gần như dán sát xuống mặt đất, trong nháy mắt này, bất kỳ tôn nghiêm gì, kiêu ngạo gì đều không còn tồn tại, chỉ còn cung kính quỳ lạy với thần thoại thời nay.
Nhìn thấy cảnh này, Tề Văn Long từng chứng kiến oai phong ngút trời của Diệp Thiên, cũng coi như hiểu rõ, nhưng Tề Phong ở cách đó không xa và mẹ Tề đang đi xuống tầng thì giật nảy mình.
Phải biết, đây chính là Mộ Dung Thu Đệ, là con gái dòng chính duy nhất của nhà họ Mộ Dung, cháu gái ruột mà Mộ Dung Vô Địch thương yêu nhất, nữ hoàng của thế giới ngầm Trung Hải, cho dù là tài sản quyền thế hay danh tiếng thì đều đạt đến đỉnh cao nhất, đừng nói là đối mặt người trẻ tuổi, cho dù đối mặt với ông trùm trải qua nhiều năm mưa gió thăng trầm như Tề Phong, cô ta vẫn cao hơn một bậc.
Nhưng bây giờ, công chúa nhà họ Mộ Dung này lại giống như người hầu nghe lời nhất, tái mét mặt mày quỳ rạp xuống trước mặt bạn cùng phòng của con trai mình.
Bọn họ thật sự không thể hiểu nổi, cho dù là nhân vật quan trọng ở trung tâm quyền lực xuống cũng chưa chắc khiến Mộ Dung Thu Đệ đối xử như vậy?
Nhưng Diệp Thiên chưa làm cái gì, chỉ nói mấy câu đã dọa Mộ Dung Thu Đệ thành dáng vẻ như vậy, mà Lý Đồng ở bên cạnh lại không hề tỏ ra bất ngờ, trái lại cảm thấy đó là điều đương nhiên, chỉ đứng một bên quan sát.
Rốt cuộc thân phận của Diệp Thiên khủng bố cỡ nào?
“Hừ!”
Nhìn thấy Mộ Dung Thu Đệ quỳ xuống, Diệp Thiên không hề nhúc nhích, miệng cười nhưng mắt không cười.
“Không phải trước đó cô nói, tôi bất kính với nhà họ Mộ Dung cô, bất kính với Mộ Dung Vô Địch, muốn xuống tay với tôi hay sao?”
Sợ hãi trong lòng Mộ Dung Thu Đệ dâng cao, suýt nữa bị lạnh lẽo trong lòng đông thành tượng băng, liên tục lắc đầu xin tha thứ.
“Điệp Đế vương, là Mộ Dung Thu Đệ tôi có mắt như mù, không biết Đế Vương ở ngay trước mặt, vẫn mong cậu nể mặt ông nội tôi, tha cho tôi một mạng!”
“Là Mộ Dung Thu Đệ sai rồi!”