Con ngươi của Long Đạo Huyền co lại, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Mặc dù cậu ta chưa bao giờ vào tiểu thế giới, nhưng nhờ có kênh tin tức đặc biệt của nhà họ Long, cậu ta có thể nhận được tin tức về các gia tộc mạnh ở tiểu thế giới.
Nhà họ Thi thuộc nhóm đứng đầu trong các gia tộc lớn ở tiểu thế giới, thực lực cực kì đáng sợ. Ngay cả nhà họ Long ở thời kì hưng thịnh nhất cũng không bằng một phần mười nhà họ Thi.
Cậu ta im lặng mấy giây mới hoàn hồn, trong mắt bỗng lóe qua tia sáng kì dị.
“Ngoại trừ Mộ Dung Vô Địch và Diệp Vân Long, người cháu chú ý nhất là Diệp Lăng Thiên, người từng đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ”.
“Nghe nói hắn ở tuổi niên thiếu đã bước lên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, bố còn đặc biệt tặng danh hiệu “Đế Vương Bất Bại” cho hắn. Không biết rốt cuộc hắn có tư cách gì mà có thể vượt qua Diệp Vân Long và Mộ Dung Vô Địch, bước lên hạng đầu!”.
“Nếu gặp được hắn, cháu thật sự muốn lĩnh giáo xem!”.
Trong mắt cậu ta hiện lên ý chí chiến đấu nồng đậm, đó là dấu hiệu báo trước cậu ta muốn khiêu chiến với người khác.
“Cậu hãy thận trọng lời nói!”.
Bác Lâm nghe vậy lập tức biến sắc, xua tay với Long Đạo Huyền.
“Dù là Diệp Vân Long hay là Mộ Dung Vô Địch, cậu có thể nghĩ tới chuyện tương lai khiêu chiến bọn họ. Nhưng còn Diệp Lăng Thiên, cậu không thể động vào cậu ta được đâu!”.
Long Đạo Huyền nhìn vẻ mặt của bác Lâm, vô cùng nghi hoặc. Trước kia nhắc tới Mộ Dung Vô Địch, bác Lâm khinh thường, nhắc tới Diệp Vân Long, bác Lâm hơi kiêng dè, nhưng vẫn chưa tới mức sợ hãi.
Thế mà bây giờ, trong mắt bác Lâm lại hiện lên vẻ sợ hãi. Đó là sự khuất phục trước sức mạnh. Cậu ta không hiểu, vì sao bác Lâm lại sợ Diệp Thiên như vậy?
“Bác Lâm, rốt cuộc Diệp Lăng Thiên có năng lực gì mà ngay cả bác cũng sợ hắn như vậy?”.
“Hắn có mạnh thì bây giờ cũng chỉ là một kẻ ở thế tục”.
Long Đạo Huyền mờ mịt, không hiểu ra sao. Thật ra cậu ta thường xuyên bế quan tu luyện ở nhà họ Long, từ nhỏ chưa từng bước chân vào thế tục. Đa số tin tức mà cậu ta quan tâm cũng chỉ liên quan đến tiểu thế giới, cậu ta không biết nhiều về những chuyện ở thế tục.
Hiểu biết của cậu ta về Diệp Thiên chỉ dừng lại ở chỗ khi xưa Bách Hiểu Sinh xếp lại bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nghe nói Diệp Thiên là chí tôn võ thuật thiếu niên. Thật ra cậu ta hoàn toàn không biết chuyện gì khác về Diệp Thiên.
“Tôi biết xưa nay cậu không chịu thua kém ai, tự nhận mình đứng đầu trong những người cùng thế hệ, chuyện này tôi không phản đối. Nhưng Diệp Lăng Thiên không hề đơn giản như cậu tưởng đâu!”.
“Mặc dù nhà họ Long rất mạnh, nhưng đi lại ở giới thế tục chung quy cũng có vài thứ cấm kị, không thể mắc phải dù chỉ một chút”.
“Diệp Lăng Thiên càng là cấm kị trong cấm kị, tuyệt đối không thể chọc vào cậu ta!”.