Trung hải nằm ở phía Đông của Hoa Hạ, có một biệt danh thuộc về Thánh Thành phương Đông, đó chính là “Hòn ngọc phương Đông”, tòa tháp Minh Châu Phương Đông đứng sừng sững trong đó, khiến vô số người dân Hoa Hạ thậm chí người nước ngoài đều đến chiêm ngưỡng quỳ lễ.
Diệp Thiên ăn mặc giản dị đi từ trong sân bay ra, ngây người nhìn tháp Minh Châu Phương Đông, tòa khiến trúc mang biểu tượng đặc trưng nhất của Trung Hải, cậu cũng từ lúc sinh ra đến nay mới thấy lần đầu.
Trung Hải là thành phố lớn của Hoa Hạ, được coi như một trong những thành phố hội tụ nhiều người nước ngoài nhất, sánh ngang với Cảng Đảo, Diệp Thiên đứng ở đại sảnh sân bay một lúc, đột nhiên nhớ tới một người bạn cùng phòng ký túc đang nghỉ lễ.
“Nhà Văn Long hình như cũng ở Trung Hải thì phải!”.
Cậu khẽ mỉm cười, từ sau khi rời khỏi nhà thờ Thánh Thành Yellen, mọi người đều trở lại Hoa Hạ, ba người Tề Văn Long đều thêm phần kiêng nể và bớt phần thân thiết với cậu hơn, cậu biết đó là do thân phận của cậu.
Từ trước đến nay cậu cũng muốn bọn Tề Văn Long hiểu được, tình cảm anh em không liên quan đến mạnh, yếu, cao, thấp, chỉ là cậu có quá nhiều việc phải làm, nên không có cơ hội liên hệ với bọn họ.
Bây giờ cậu từ Ba Thành đến Trung Hải, nhớ đến người bạn thân này, đương nhiên sẽ không tiếc mà gọi cuộc điện thoại.
Cậu gọi vào số của Tề Văn Long, vài giây sau, điện thoại lập tức có người nghe máy, và vọng đến là giọng nói vui mừng của Tề Văn Long.
“Diệp Thiên, là cậu sao?”.
Diệp Thiên khẽ mỉm cười nói: “Đương nhiên là tôi rồi, hôm nay tôi vừa đến Trung Hải, nhớ ra cậu cũng ở Trung Hải nên gọi điện cho cậu!”.
Phía đầu dây bên kia, giọng nói của Tề Văn Long vô cùng bất ngờ, xen lẫn xúc động: “Diệp Thiên, cậu đến Trung Hải rồi à? Ha ha!”.
“Cậu đang ở đâu, giờ tôi đến đón cậu luôn, hôm nay chúng ta nhất định không say không về!”.
Diệp Thiên biết tính cách thẳng thắn hào phóng của Tề Văn Long, sau khi nói cậu đang ở cửa ra của sân bay, cậu liền cúp điện thoại, rồi tìm một chiếc ghế gỗ bên đường ngồi đợi.
Và trong một biệt thự xa hoa, một Tề Văn Long ăn mặc lịch sự đang chuẩn bị ra khỏi cửa, một người trung niên có bộ dạng hơi giống cậu ta lại ra chặn cậu ta lại.
“Văn Long, chuyện hôm nay mà chúng ta cần đàm phán là chuyện đại sự nhà họ Tề chúng ta, nó liên quan đến sự sống còn của Tập đoàn Tề Phong, bây giờ mà con vẫn có tâm trạng đi đón cái gì mà bạn học bạn cùng phòng của con sao?”.
“Lẽ nào sự an nguy của “Tề Phong”, sự hưng suy vinh nhục của cả nhà chúng ta lại không quan trọng bằng một bạn học của con?”.