“Không thể nào!”
Barrou nhìn thấy cảnh tượng đó thì ánh mắt long lên sòng sọc rồi co rụt. Bao gồm cả mấy người Long Định Thiên cũng đều tái mặt.
Diệp Thiên chỉ nhếch miệng cười lạnh lùng: “Dựa vào một mình ông thì chưa phải là đối thủ của tôi đâu!”
“Nếu đã là ân oán sinh tử thì cả mười sáu người cùng lên đi!”
Vừa dứt lời, cậu kéo mạnh tay qua một bên.
“Rầm rầm!”
Nguyên khí cuồng bạo lập tức bùng nổ.
“Rầm!”
Diệp Thiên xoay tay, lòng bàn tay cậu xuất hiện một hố đen khiến cho nguyên khí xung quanh bị hút vào trung tâm.
Cây thương dài của Barrou vốn là trung tâm tập trung nguyên khí thì lúc này do hành động của Diệp Thiên mà ông ta cũng không thể cầm vững cây thương nữa.
Một giây sau, một luồng sức mạnh từ cây thương truyền tới, ông ta không thể nào kiểm soát được nữa, cũng bị lôi qua một bên cùng với cây thương trong tay.
Toàn bộ nguyên khí mà ông ta tập trung lại lúc này đã được hóa giải.
Một chiêu của Diệp Thiên khiến ông ta phải bật lui. Cậu chẳng buồn nhìn ông ta, chỉ nhìn về phía mười lăm vị thẩm phán vương còn lại.
“Một mình ông ta không phải là đối thủ của tôi, các người cùng lên đi!”
Cậu trông vô cùng thản nhiên, nhưng sự ngạo nghễ thì ngợp cả bầu trời.
Mười sáu vị thẩm phán vương, có ai không phải là nhân vật đỉnh phong tuyệt thế cơ chứ. Nhưng với một chiêu của Diệp Thiên đánh bại đòn tấn công của Barrou, lại còn nói thẳng không phải là đối thủ thì đã thật sự khiến người khác cảm thấy kinh thiên động địa rồi.
Lúc này Diệp Thiên yêu cầu cả mười sáu vị thẩm phán vương ra tay thì đồng nghĩa với việc mười sáu người tu vi hoàng cấp sẽ đấu với cậu. Cuộc chiến này so với cuộc chiến ở Đảo Quốc, dù là nhân số hay là sức mạnh thì cũng đều hơn gấp nhiều lần.
Không biết Diệp Thiên có thật sự đấu được với mười sáu người hay không, nhưng sự bá đạo của cậu khiến người khác phải ngạc nhiên. Năm xưa đến cả Long Định Thiên cũng không dám làm vậy, vậy mà Diệp Thiên lại dám thử.
Barrou bị Diệp Thiên đẩy lùi, rồi lại nghe thấy cậu nói ông ta không phải là đối thủ thì hằm hằm sát ý, vô cùng tức giận nhưng lại không thể phản bác.
Vừa rồi mới chỉ giao đấu ngắn ngủi mà ông ta đã cảm nhận được nguồn sức mạnh thâm sâu khó lường như dời non lấp biển của cậu. Ông ta không biết rốt cuộc thực lực của Diệp Thiên đã đạt tới mức nào nhưng ông ta có thể khẳng định trận chiến ở Đảo Quốc cậu vẫn chưa dùng hết sức.
“Được lắm DIệp Lăng Thiên!”
Mười lăm vị thẩm phán vương còn lại đều nhìn về phía Diệp Thiên, trong đó Gabriel đứng dậy, mười sáu ngai vàng lập tức biến mất.