Nghĩ đến đây, cô ta không nói rõ chuyện phòng tổng thống, mà chỉ nhỏ giọng nói với Lâm Hiểu Nguyễn: “Lâm, cậu Diệp Thiên đó không đơn giản, đi cùng cậu ta nhất định phải cẩn thận!”.
Cô ta không biết rốt cuộc Diệp Thiên có thân phận lai lịch gì, nhưng với vai trò là một người bạn của Lâm Hiểu Nguyễn, cô ta phải nhắc nhở một câu. Một nhân vật che giấu thân phận, giả heo ăn thịt hổ như Diệp Thiên xưa nay đều là nhân vật nguy hiểm.
“Cẩn thận sao?”.
Lâm Hiểu Nguyễn nghe vậy, khẽ cười nói: “Catherine, chắc cậu nghĩ nhiều rồi”.
Catherine không hề giải thích, cô ta bảo vệ sĩ xách hành lý của Lâm Hiểu Nguyễn lên, cùng nhau bước vào thang máy.
Trong phòng tổng thống, mọi trang thiết bị xa hoa đập vào mắt. Bên ngoài phòng là ban công vườn hoa lộ thiên, có thể nhìn thấy cảnh ngoài trời sáng sủa rực rỡ của Ba Thành, mọi thứ đều lọt vào trong mắt.
Diệp Thiên ngồi dựa vào ghế ngồi ở vườn hoa lộ thiên, Etaules cung kính đứng một bên.
“Diệp tiên sinh, cậu có thể vào ở trong khách sạn Đông Văn đúng là vinh hạnh to lớn cho Etaules tôi. Cậu còn cần gì thì cứ việc dặn dò, tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cậu!”.
Ông lớn của Ba Thành bày ra vẻ mặt đầy nịnh nọt. Ông ta biết rất rõ, người thanh niên trước mắt có năng lực đáng kinh ngạc đến thế nào. Đây là người sáng lập nên Tập đoàn Lăng Thiên, người giàu nhất thế giới, tài sản kếch xù.
Không chỉ như vậy, ông ta còn biết thân phận bí mật của Diệp Thiên. Đó là Đế Vương Bất Bại vô địch thiên hạ, lay động được cả quân đội. Cho dù ông ta có tiền tài quyền thế nghiêng trời, đối mặt với Diệp Thiên cũng chỉ có thể bái phục sát đất.
“Không cần phiền ông nữa, ông đi làm việc của mình đi!”.
Diệp Thiên xua tay. Etaules nghe vậy không dám nán lại thêm chút nào nữa, cúi người thật sâu trước Diệp Thiên, sau đó lặng lẽ lùi ra khỏi phòng tổng thống.
Etaules vừa mới rời đi, trong mắt Diệp Thiên đã lóe lên tia sáng. Chỉ một ánh mắt dao động, một luồng sóng khí theo đó tràn ra, đánh về phía trời cao.
“Soạt!”.
Một tia lửa mãnh liệt phun trào, tràn ra từ trong hư không, sau đó đám mây bốc cháy. Một bóng người xinh đẹp liên tục lùi lại, cho đến khi lùi ra xa trăm trượng mới dừng chân, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, giọng nói khe khẽ truyền ra.
“Đừng chơi trò ẩn nấp trước mặt tôi. Chiêu vừa rồi tôi vốn có thể giết bà, chắc bà biết rõ!”.
Mây mù tan đi, ngọn lửa lay động, một bóng hình xinh đẹp từ trong đó bước ra, duyên dáng lả lướt, yêu kiều thướt tha.
“Diệp Đế Vương, có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám nhìn lén cậu. Tôi chỉ là vừa khéo nhìn thấy cậu trên đường nên mới đến đây chào hỏi cậu mà thôi. Cậu đừng vu oan cho người tốt!”.