Đất trời rung chuyển, Inoue Ryuei và Long Quỷ Thượng Sư đều run rẩy, cánh tay tê dại.
Bọn họ cảm giác một quyền một chưởng của mình giống như đánh vào đá từ vạn cổ vậy.
“Sao thằng nhóc này lại mạnh như vậy?”.
Hai người lần lượt lùi về sau, trong lòng lại không khỏi ngạc nhiên. Sức mạnh của Diệp Thiên thực sự vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.
Bọn họ thậm chí đã bắt đầu hoài nghi, đến đây bắt Diệp Thiên có phải là quyết định đúng đắn hay không.
“Diệp Lăng Thiên có thể lấy một chọi bốn thật sao?”.
Ba người nhóm Long Định Thiên đứng quan sát từ xa, vẻ mặt bình thản trước kia đã tan biến, thay vào đó là vẻ sửng sốt.
Diệp Thiên có thể một mình chiến đấu với bốn vị cao thủ Thiên Phủ, năng lực này đổi lại là ai trong bọn họ, ngoại trừ Long Định Thiên ra, e rằng chưa chắc đã có thể làm được.
Cho dù Diệp Thiên không thể giành chiến thắng cuối cùng, nhưng chỉ riêng cảnh tượng một mình chống lại bốn người thế này cũng đủ để chứng minh thực lực của cậu khủng khiếp đến mức nào.
Bọn họ đều không thể tưởng tượng, vì sao một vãn bối sinh sau, thành tựu chưa tới hai năm lại sở hữu thực lực sánh ngang, thậm chí là vượt qua cả bọn họ?
Long Định Thiên hơi đăm chiêu, âm thầm thở dài không ngừng. Ông ta những tưởng mình đã đánh giá cao Diệp Thiên, nhưng không ngờ đánh giá của ông ta vẫn còn thấp lắm.
“Hừ, có mạnh hơn nữa thì đã sao? Cậu chỉ có một mình, còn bọn tôi là bốn hoàng cấp của Thiên Phủ!”.
Bốn vị cao thủ của Thiên Phủ tung hoành đất trời hơn trăm năm, chưa bao giờ chịu thiệt, nay lại bị một hậu bối đánh tơi bời như vậy.
Bốn người đều phẫn nộ, cảm xúc căm phẫn bất cam càng dâng cao.
“Đạp Thiên Lôi Đình Trảm!”.
Luân Hồi Trí Giả vừa mới bị Diệp Thiên phá giải đòn tấn công nhiều lần, đã cực kì căm phẫn.
Ông ta bước sang ngang một bước, ánh chớp của Thiên Lôi Phù trong tay lập lòe, ngưng tụ thành một binh khí hình kiếm có kết cấu từ những tia sét.
Luân Hồi Trí Giả dùng pháp lực vô thượng điều khiển thanh kiếm sấm sét, đột ngột chém xuống.
“Soạt!”.
Kiếm sấm sét chém ngang trời, giống như Ngân Hà trút nghiêng xuống. Thứ nào va chạm với nó, dù là không khí, mây màu, đá tảng, giọt nước hay cây cỏ đều bị sức mạnh dữ dội ấy nghiền thành bột vụn.
Nhát kiếm này là nhát kiếm mà ông ta nuôi dưỡng Thiên Lôi Phù tám mươi năm, dùng pháp lực và nguyên khí đất trời, cộng thêm sức mạnh sấm sét của Thiên Lôi Phù chém ra. Cho dù là kiếm thủ vô thượng Cận Vô Trần còn ở đây, e rằng cũng sẽ thẹn không có chỗ trốn, tự nhận không bằng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!