“Tôi nói rồi. Hôm nay, tứ đại quỷ thần sẽ không có ai chạy thoát đâu. Nếu đã quyết định liên thủ đối phó với tôi thì cần chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ bị tôi chèn ép đi!”
Diệp Thiên khẽ lắc đầu và xua tay.
“Không cần nói nhiều nữa, ra tay đi!”
Từ đôi mắt của Diệp Thiên thì tứ đại quỷ thần đều có thể nhìn thấy sát ý, cả bốn đều đanh mặt.
Thế nhưng Liệt Khẩu Nữ, nữ thần Tuyết- thần Gaya, Tửu Thôn Đồng Tử đều đã bị đánh bại, hơn nữa cơ thể đều bị tổn hại, chỉ còn lại linh thể.
Không có sự gia trì của xác thịt, dù linh thể có mạnh thì sức phòng ngự cũng yếu cực kỳ. Một khi bị Diệp Thiên tấn công trực diện bằng sức mạnh kinh hồn thì rất có khả năng thực lực của họ sẽ bị giảm đi, thậm chí là bị đánh tan thành mây khói.
Lúc này, bọn họ chỉ có thể đánh cược vào thần Thiên Chiếu, hắn là người duy nhất có thể chống lại Diệp Thiên vào lúc này.
Rất nhiều người học võ của Đảo Quốc đều sợ hãi ngẩng đầu.
Diệp Thiên là kẻ mạnh hàng đầu của Hoa Hạ, một mình xông vào Đảo Quốc, đánh bại tam đại quỷ thần, nếu như hôm nay không có người nào đứng ra kiềm chế cậu, thông tin này một khi truyền ra ngoài thì giới võ đạo Đảo Quốc sẽ trở thành trò cười cho thế giới và
sẽ rất khó để ngẩng cao đầu một lần nữa.
“Hà tất phải khổ như vậy chứ?”
Thần Thiên Chiếu khẽ trầm mặt, giọng điệu cũng thấp đi vài phần.
Một giây sau, một tay hắn vung mạnh.
Chưởng đánh không hề báo trước, nhanh như điện xẹt khiến cho không gian tối đen. Hắn vừa vung tay ra thì đã ngay lập tức tạo thành một bộ móng khổng lồ ép xuống mặt Diệp THiên.
Đám đông thất kinh, thần Thiên Chiếu không hổ danh là quỷ thần quả quyết nhất trong lịch sử, thấy không thể thay đổi tình thế thì hắn lập tức ra tay.
“Hừ”
Diệp Thiên cười lạnh lùng, quét ngón tay về phía trước.
“Rẹt!”
Một luồng sáng loé lên giống như là đao khí chém không gian, kéo dài hàng chục mét, chèn ép luồng ánh sáng xanh kia, đẩy từ dưới lên trên bao trùm toàn bộ bàn tay mang ánh sáng xanh đó.
“Keng!”
Âm thanh rành rọt vang lên, hai bên đụng độ, phát ra tiếng kim loại va chạm tạo thành tia lửa bắn tung tóe trong không gian.