Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 1966 miễn phí tại đây. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Nghìn lớp phân thân này đều được ràng buộc bởi sức mạnh linh hồn của tôi. Chỉ trong một ý niệm, tôi có thể di chuyển chân thân đến bất cứ phân thân nào khác, tùy ý di chuyển!”.
“Tốc độ của cậu có nhanh đến thế nào cũng không thể nhanh bằng một giây suy nghĩ. Cậu muốn làm tôi bị thương chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày, chấp nhận số mệnh đi!”.
Võ Đằng Nguyên cười điên cuồng, tiếng cười chứa đầy sự chế nhạo. Trong một nghìn lớp ảo ảnh này, ông ta không cần bất kì thời gian nào, mà chỉ cần một thoáng suy nghĩ, ông ta đã có thể di chuyển hình bóng, tráo đổi chân thân với bất kì một phân thân khác.
Vị vương cấp chín sao đang quan sát trận chiến âm thầm rùng mình. Năm xưa ông ta còn có thể giao đấu vài chiêu với thần Gaya, nhưng một trăm năm trôi qua, thần thông tuyệt thế của thần Gaya đã trở nên khủng khiếp hơn hẳn.
Các võ giả ở Đảo Quốc đều có vẻ sợ hãi, chiến đấu kiểu vậy còn đánh thế nào được nữa?
Võ giả và những người quản lý của gia tộc Võ Đằng đều bái phục sát đất, đầy vẻ thành kính.
“Thần Gaya đại nhân thần uy, gia chủ thần uy!”.
Trong trận chiến với quỷ thần Đảo Quốc, dường như Diệp Thiên đã rơi xuống thế yếu hoàn toàn.
Diệp Thiên đứng yên tại chỗ, hai mắt nheo lại.
Con Mắt Phá Nguyên của cậu quả thật có thể quét sạch tất cả ảo ảnh, nhưng nó chỉ giúp cậu phân biệt rõ chân thân ở đâu, chứ không thể ngăn cản Võ Đằng Nguyên di chuyển tức thời giữa các phân thân.
Trong khoảnh khắc ông ta di chuyển, cậu cũng không thể bắt được.
“Di chuyển chân thân?”.
Cậu nhìn về phía chân thân duy nhất của Võ Đằng Nguyên, bỗng nhếch miệng cười.
“Trong số một nghìn ảo ảnh này, ông có thể tùy ý di chuyển vị trí chân thân, né tránh đòn tấn công của tôi, đúng là nan giải”.
“Nhưng nếu như tôi đồng thời tấn công cả một nghìn phân thân của ông thì làm sao ông di chuyển?”.
Võ Đằng Nguyên hơi sửng sốt, quái lạ hỏi: “Cậu nói gì?”.
Diệp Thiên không trả lời, chống một tay xuống đất. Một luồng khí tức nóng cháy từ lòng bàn tay cậu bùng lên, ngọn lửa rực rỡ bốc cháy.
“Phệ Thiên Long Diệm, phá nguyên thăng hoa!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ngọn lửa dưới lòng bàn tay lan tràn ra mặt đất, chỉ trong thoáng chốc đã che phủ toàn bộ chu vi mấy chục trượng trên mặt đất, lập tức biến thành một vùng đất khô cháy.
Nhiệt độ nóng rực lan tỏa khắp đất trời. Võ Đằng Nguyên nheo mắt lại, trong lòng có dự cảm chẳng lành.
“Rồng lượn chín tầng trời, mưa lửa rơi!”.
Diệp Thiên nhấc tay lên, giống như một vị thần của lửa. Sóng lửa ở bên dưới thuận thế dâng vọt, hóa thành cột lửa cao mấy chục trượng chọc thẳng lên trời.
Trên bầu trời cao, cột lửa chọc thẳng tầng mây, sau đó bùng nổ trên khoảng không của nghìn lớp ảo ảnh băng.