Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 1925 miễn phí tại đây. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Một hậu bối như Diệp Thiên lại được nhiều người biết đến, được nhiều cao thủ vương cấp phải nể sợ, ngay cả những thế lực cổ xưa như La Võng và viện trọng tài cũng coi Diệp Thiên là nhân vật quan trọng, điều này khiến cho hắn đặc biệt ghen tị.
Nếu hôm nay hắn đấu thua Diệp Thiên thì cũng sẽ không làm mất thanh danh của mình, còn nếu may mắn thắng, vậy thì hắn có thể khiến tên tuổi vang danh.
Những người còn lại đương nhiên nhìn ra được ý đồ của Chachai, trong lòng thầm mắng Chachai là tên gian xảo, nhưng không thể phủ nhận ngoại trừ ba người đạo trưởng Thiên Nhất ra thì bốn người còn lại đều có suy nghĩ này.
“Ra tay với tôi à?”
Diệp Thiên tỏ ra lãnh đạm, sau đó cười nhẹ rồi chỉ ra.
“Ừm?”
Chachai đang ở trên không trung, đột nhiên cảm thấy một luồng khí cực kỳ nguy hiểm đang áp sát về phía mình, hắn nhanh chóng nâng chân nguyên lên đến cực hạn để bảo vệ cơ thể, phải trải qua hàng ngàn thử thách, cơ thể của hắn mới bắt kịp được sức mạnh gấp mấy lần sắt thép, và ngay lúc này hắn cũng thi triển toàn bộ chỉ để tránh một đòn….
“Phụt!”
Gió từ hành động chỉ tay xẹt qua cơ thể được chân nguyên bảo vệ của Chachai, lớp chân nguyên bình thường có thể đỡ được tên lửa đạn đạo giờ đây lại bị chỉ tay của Diệp Thiên phá vỡ, đánh trúng ngực trái rồi hất ngược hắn lên trời, máu tươi không ngừng bắn ra.
Bốn người lúc nãy còn đang muốn thử sức, bây giờ lại đột nhiên im bặt, hơn nữa còn lui về sau từng bước nhỏ, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Một vương cấp có tu vi tương đương với bọn họ mà lại bị Diệp Thiên gây sát thương chỉ bằng một hành động chỉ tay ư, sức mạnh quái quỷ gì thế này?
“So với Diệp Lăng Thiên một tháng trước ở Lư Thành, lẽ nào đã mạnh hơn nữa rồi sao!”
Ba người đạo trưởng Thiên Nhất nhìn nhau, sau đó kinh hãi lắc đầu.
“Bớt suy nghĩ lố bịch đi, thử lại lần nữa xem, tôi sẽ chém thẳng tay!”
Diệp Thiên hừ lạnh không chút khách sáo.
Chachai kêu lên thảm thiết, hắn không dám ở lại lâu hơn nữa, bèn hóa thành vệt sáng màu nâu chạy đi mất.
“Còn các người? Có ai muốn thử không?”
Diệp Thiên lạnh lùng liếc nhìn bốn người còn lại, bọn họ liền nhanh chóng lắc đầu rồi lui ra phía sau vờ cười.
“Diệp đế vương cứ đùa, chúng tôi chỉ xem náo nhiệt thôi!”
“Nếu Diệp đế vương đã có bảo vật, vậy chúng tôi xin cáo từ!”
Năm người nói xong liền biến mất, còn ba người đạo trưởng Thiên Nhất, Lôi Bắc Minh, Silas bèn cúi đầu trước Diệp Thiên, sau đó tản ra ba hướng.
“Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm cuối cùng đã thành rồi!”
Sau khi tám vị vương cấp rời đi, Diệp Thiên mới vuốt ve thanh kiếm cổ mười màu, không sao bỏ xuống được.
Hiện tại sức chiến đấu của cậu hẳn đã mạnh hơn gấp đôi so với trước đây, nếu một tuần trước đấu với Cận Vô Trần ở trạng thái này thi chắc Diệp Thiên còn chẳng thèm dùng đến kiếm, chỉ cần một tia kiếm ý cũng đủ để Cận Vô Trần cúi đầu bái phục.
Ngay lúc Diệp Thiên lau nhẹ lưỡi kiếm, ánh mắt đột nhiên đanh lại, sau đó quay đầu nhìn về phía sau.
Cách Diệp Thiên chưa tới mười thước chính là một người đàn ông trung niên mặc áo choàng màu vàng tím đang sải bước đi tới.