Còn bây giờ, niềm tin và trụ cột đó đã bị Diệp Thiên đanh bại khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng vô cùng?
“Diệp đế vương đã chiến thắng!”
Ngụy Phó vô cùng vui mừng, cú đấm của Diệp Thiên đã khiến Cận Vô Trần chìm nghỉm, kiếm rời khỏi tay, điều đó chứng tỏ Cận Vô Trần đã không thể cản được nắm đấm của Diệp Thiên.
“Là anh ấy thắng rồi sao?”
Nhậm Uyển Doanh và Kỷ Nhược Tuyết đứng đó và đồng thời hóa đá. Trước đó, trông có vẻ như Diệp Thiên rơi vào thế hạ phong nhưng bây giờ thì kịch hay dường như đã xoay chuyển.
Đôi mắt Ngụy Tử Phó lấp láy, trước giờ cậu ta luôn gọi Diệp Thiên là anh Thiên nhưng đó chỉ là cách gọi lịch sự mà thôi, còn trong lòng thì cậu ta vẫn cảm thấy tài lực của gia đinh mình tốt hơn của Diệp Thiên nhiều và vẫn giữ vị trí đứng đầu trong mối quan hệ.
Giờ đây, cậu ta đã biết gã này mạnh hơn mình bao nhiêu lần. Hóa ra, trước giờ Diệp Thiên luôn giấu mình để trải nghiệm sự thăng trầm của cuộc sống.
Ngụy Hải xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm lỗ chui xuống. Một cao thủ như Nam Liệt thì đã có thể thống lĩnh Đông Thăng, quản lý thế lực thế giới ngầm của Cảng Đảo, được xếp vào hạng tổ tông và không hề yếu thế so với nhà họ Ngụy.
Vậy thì một người có thể chèn ép cả thiên hạ như Diệp Thiên thì không biết là phải tôn sùng tới mức nào.
Một kẻ mạnh đại năng tuyệt thế như vậy mà trước đây Ngụy Hải còn nói rằng để Diệp Thiên sau khi tốt nghiệp vào công ty mình thực tập, sẽ không trả lương thấp. Giờ nghĩ thôi cũng cảm thấy nực cười.
Diệp Thiên đạp chân trong không gian, sức mạnh cơ bắp tập trung toàn thân giống như một cây cung được kéo căng có thể phóng đi bất cứ lúc nào. Nguồn sức mạnh đó khó có thể dùng ngôn từ để miêu tả.
Đây chính là sức mạnh của Phệ Thiên Chi Thể, cậu tử bỏ toàn bộ võ kỹ, thần thông, hoàn toàn là sự kết hợp của chân nguyên, là nguồn sức mạnh tinh thuần nhất.
Một chưởng một đạp đã có thể hủy diệt cả đất trời.
“Rầm rầm!”
Một luồng điện xẹt qua không trung, ở phía xa, mây đen ùn ùn kéo đến như có sinh mệnh lao xuyên không gian và đáp xuống mặt biển.
Mọi người đều tập trung vào đám mây đen đó, chỉ thấy đám mây dâng lên cuồn cuộn, một ngai vàng màu đen kịt xuất hiện, rồi một bóng hình đá một chân ra ngồi lên ngai vàng, khói đen bao trùm toàn bộ bóng hình đó trông vô cùng tà ma và quỷ dị.
Đó là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt khôi ngô, mặc trang phục lộng lẫy, dát vàng trên cơ thể. Sự xuất hiện của người này khiến cho Cận Lãnh Hàn phải đanh mặt. Ngụy Phó cũng nhận ra ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!