Cuối cùng thì Uông Lạc Đan và Nhậm Uyển Doanh cũng đã hoàn hồn. Hai người vội vàng đi theo Diệp Thiên.
Ngụy Tử Phó được Diệp Thiên dìu, chỉ cảm thấy một luồng khí mát chạy từ lưng tới khắp cơ thể, những vết thương bỗng trở nên ngưa ngứa, thể lực hồi phục nhanh chóng khiến cậu ta vô cùng kinh ngạc.
“Anh Thiên, anh là người luyện cổ võ à?”
Ngụy Tử Phó bừng tỉnh, kinh ngạc hỏi.
“Gác chuyện đó qua một bên!”, Diệp Thiên không trả lời mà hỏi người lại: “Tôi rất tò mò, rõ ràng cậu không phải là đối thủ của Nhiếp Vân Hồ, tại sao lại muốn anh ta lên võ đài mà chết cũng không chịu nhận thua vậy?”
Ngụy Tử Phó nghe thấy vậy thì né tránh ánh mắt của Diệp Thiên, không hề trả lời.
Diệp Thiên buông tay, Ngụy Tử Phó lúc này đã có thể tự đi được.
Cậu ta đột nhiên nhớ lại những gì lúc này Diệp Thiên đã làm mà cảm thấy sợ hãi.
“Diệp Thiên!”
Uông Lạc Đan và Nhậm Uyển Doanh từ sau đuổi theo. Uông Lạc Đan nhìn với vẻ kiêng dè nhưng vẫn nói với cậu: “Mau rời khỏi Cảng Đảo đi. Vừa rồi anh không chỉ giết chết Nhiếp Vân Hồ mà còn giết chết cả Vận Ức Trần. Nhà họ Cận và nhà họ Nhiếp chắc chắn sẽ tìm mọi cách đối phó với anh đấy!”
Nhậm Uyển Doanh hoảng sợ, sự thể hiện ngày hôm nay của Diệp Thiên đã phá vỡ mọi ấn tượng từng có trước đây của cô ta với cậu. Cảm giác coi thường mạng sống, ánh mắt nhìn người khác như con sâu cái kiến ấy, lần đầu tiên cô ta được nhìn thấy từ người Diệp Thiên.
“Cái gì?”
Ngụy Tử Phó nghe thấy vậy thì sợ tới mức há mồm trợn mắt và kinh hãi.
Cậu ta cố gắng nhớ lại những gì vữa xảy ra trên võ đài và co rụt đồng tử.
“Anh Thiên, anh đã giết chết Nhiếp Vân Hồ và Cận Ức Trần rồi sao?”
Diệp Thiên thản nhiên gật đầu: “Đó là vì họ chán sống, với những nhân vật như họ, tôi giết nhiều lắm rồi!”
Ba người Ngụy Tử Phó cảm thấy ớn lạnh. Giọng điệu của Diệp Thiên có vẻ như trước đây cậu thường xuyên giết người, hơn nữa còn giết không ít.
Nhậm Uyển Doanh cảm thấy căn bản cô ta không hiểu được Diệp Thiên, không biết rốt cuộc Diệp Thiên là con người như thế nào.
Dù gì Ngụy Tử Phó cũng là cậu ấm nhà giàu, gặp không ít sóng gió nên nhanh chóng hiểu được và hoàn hồn.
“Anh Thiên, dù thế nào thì anh cũng đã giết Nhiếp Vân Hồ và Cận Ức Trần, nhà họ Nhiếp và nhà họ Cận chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu, nhất là nhà họ Cận, bọn họ sẽ tìm mọi cách giết chết anh. Giờ anh về nhà với tôi, tôi hỏi ông nội xem có cách nào giúp anh rời khỏi Cảng Đảo hay không!”
Diệp Thiên cười thản nhiên và xua tay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!